Kinh Ngạc! Thiên Kim Thật Lại Là Đại Lão Huyền Học - Chương 35: Ký ức kinh hoàng

Cập nhật lúc: 2025-12-10 02:28:44
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Không con đang ở trường học ?"

 

Hốc mắt Trần Thục Phân lập tức ươn ướt, bà kích động vui sướng nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái: "Tiểu Vi, con nhận ? Con là ai ?"

 

"Mẹ, đang gì thế ạ!" Dương Tiểu Vi đưa tay xoa trán, vẻ mặt càng thêm mờ mịt hoang mang, "Tất nhiên con nhận , biến dạng mà con nhận ."

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

"Tiểu Vi, con cũng nhận bố chứ?" Dương Chí Cường cũng vui mừng khôn xiết, căng thẳng con gái.

 

Dương Tiểu Vi nhíu mày: "Bố, chuyện kỳ lạ thế ạ! Đương nhiên con nhận , là bố ruột của con mà!"

 

"Tốt quá , quá !" Trần Thục Phân mừng rỡ thôi, nước mắt trào , vì quá vui, "Tiểu Vi cuối cùng cũng bình thường , con bé nhận chúng !"

 

Dương Tiểu Ni cũng đỏ hoe mắt, lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mi.

 

Dương Tiểu Vi vây quanh đầy xúc động, sự nghi hoặc trong mắt ngày càng đậm.

 

"Chị, chuyện gì ? Sao đều em thế? Đây là bệnh viện ạ?" Cô bé cúi đầu bộ quần áo bệnh nhân , cách bài trí trong phòng, cuối cùng cũng nhận đang ở bệnh viện.

 

cô bé hiểu.

 

Không đang ở trường học ?

 

Sao đến bệnh viện thế ?

 

"Tiểu Vi, em nhớ những chuyện xảy mấy ngày nay ?" Dương Tiểu Ni ngẩn , ngạc nhiên em gái.

 

Dương Tiểu Vi chớp mắt, biểu cảm mặt vẫn mờ mịt.

 

"Em rời trường cuối tuần, đến khu rừng nhỏ ngoại ô. Em... nhớ ?" Dương Tiểu Ni nhắc nhở.

 

"Khu rừng nhỏ ngoại ô?"

 

Khi thấy ba chữ "rừng cây nhỏ", vẻ mặt mờ mịt của Dương Tiểu Vi cuối cùng cũng sự đổi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-35-ky-uc-kinh-hoang.html.]

Những ký ức mơ hồ dần trở nên rõ nét trong đầu cô bé.

 

Biểu cảm của Dương Tiểu Vi trở nên hoảng sợ, đôi mắt dần trợn to, ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi tột độ.

 

Cô bé nhớ .

 

Cô bé nhớ tất cả .

 

Nhớ trải nghiệm kinh hoàng suốt bảy ngày bảy đêm đó, cơ thể Dương Tiểu Vi kiểm soát mà run rẩy dữ dội, sắc mặt hồng hào trở trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.

 

Trên mặt và trong mắt cô bé đều tràn ngập nỗi sợ hãi.

 

"Đừng sợ, hiện tại em an ."

 

Đang chìm trong nỗi sợ hãi tột độ, Dương Tiểu Vi bỗng thấy một giọng dịu dàng êm ái vang lên đỉnh đầu.

 

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô bé.

 

Một luồng khí ấm áp tràn cơ thể, ấm tức khắc xua tan nỗi sợ hãi và u ám trong lòng, cô bé bỗng cảm thấy dường như còn sợ hãi như nữa, cảm xúc cũng dần thả lỏng.

 

Dương Tiểu Vi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lên, Khương Nguyễn Nịnh đang mặt , chớp mắt: "Chị là ai?"

 

Khương Nguyễn Nịnh mỉm , thấy thần sắc cô bé dịu liền thu tay về, một tia sáng trắng nhạt nơi đầu ngón tay cũng đồng thời thu hồi.

 

"Chị là thể giúp em đuổi tên quỷ phu quân ."

 

Dương Tiểu Vi như điện giật, run bắn, kinh hãi cô: "Chị... chị ..."

 

"Nửa tháng , em bắt đầu mơ những giấc mơ kỳ lạ. Đêm nào em cũng mơ thấy một đàn ông đến tìm , với em rằng là phu quân kiếp của em."

 

"Hắn tuấn, dịu dàng, bác học đa tài, cưng chiều em hết mực, nhanh em rung động và thích ."

 

"Em bắt đầu mong chờ mỗi đêm đến, trong mơ hai là cặp tình nhân ân ái khiến ai cũng ghen tị, sống cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào. Sau đó, với em rằng cưới em vợ, bên em trọn đời."

 

 

Loading...