Cũng may Hoắc Trầm đó hành động gì quá mật, chỉ đưa tay chỉnh tóc cho Khương Nguyễn Nịnh thôi.
Tài xế lái xe đến một nhà hàng gần đó.
Vừa vặn là giờ ăn trưa, Hoắc Trầm máy bay cũng ăn gì, khi gọi món xong, nhận một cuộc điện thoại, là Cố Xu Hoa gọi tới.
Cố Xu Hoa hỏi tối nay về nhà ăn cơm .
Hoắc Trầm ngước mắt, Khương Nguyễn Nịnh đang đối diện, đưa điện thoại xa một chút, hỏi cô: "Tối nay em việc gì ?"
"Hả? Chắc là ."
Khương Nguyễn Nịnh đang ăn một phần tráng miệng.
Hoắc Trầm sợ thời gian đợi món lâu quá nên bảo mang đồ ngọt lên .
Hoắc Trầm liền : "Mẹ bảo tối về nhà ăn cơm, em cùng nhé? Trước đây vì chuyện của Thư Đình, bà mời em về nhà ăn bữa cơm, bảo là đích xuống bếp cảm ơn em."
"Nếu em thấy tiện thì để cũng ."
Họ mới hẹn hò mấy ngày.
Bây giờ đề nghị đưa cô về nhà ăn cơm thì sớm.
Khương Nguyễn Nịnh ăn một miếng bánh kem, : "Được thôi."
Khóe môi Hoắc Trầm tràn nụ nhạt, đưa điện thoại áp tai, với Cố Xu Hoa bên : "Được ạ, tối con về ăn cơm, nhớ nấu thêm cơm cho một nữa nhé."
Cố Xu Hoa bên sững sờ, kinh ngạc : "Nấu thêm cho một ? Còn khác đến nữa ?"
"Vâng."
"Bạn con ?"
"Vâng."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Nam nữ?" Cố Xu Hoa tò mò cực độ, "Con bao giờ dẫn về nhà cũ cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-334-toi-va-co-ay-hien-dang-hen-ho.html.]
Đôi mắt đen láy của Hoắc Trầm Khương Nguyễn Nịnh, cũng giấu giếm, thẳng với Cố Xu Hoa: "Mẹ, cô đấy, chính là Khương tiểu thư giúp Thư Đình."
Ngưng một chút, tiếp: "Con và cô hiện tại đang hẹn hò, cho nên là đầu tiên con đưa bạn gái về nhà, chuẩn chu đáo một chút nhé."
"..."
Cố Xu Hoa bên im lặng chừng vài phút.
Khi mở miệng nữa, giọng bà vẫn còn mang theo vẻ khiếp sợ: "Con , con bạn gái ?!"
"Vâng."
"Là vị Khương đại sư từng đến bệnh viện giúp Thư Đình á?!"
"Vâng."
"Chuyện từ khi nào ?" Cố Xu Hoa cực lực kìm nén cảm xúc mới hét toáng lên, "Tại gì cả? Không con đang lừa đấy chứ."
"Yến Thư, những gì con đều là thật ? Con và Khương đại sư thực sự đang hẹn hò? Con mà dám lấy chuyện đùa giỡn , tuyệt đối sẽ tha cho con !"
Hoắc Trầm khẽ thành tiếng: "Mẹ, là thật mà. Không với là vì cảm thấy cần thiết, dù đây cũng là chuyện riêng của con. Nếu tin, con để cô chuyện với vài câu nhé?"
Nói , Hoắc Trầm đưa điện thoại đến mặt Khương Nguyễn Nịnh: "Nịnh Nịnh, tin chúng đang hẹn hò, em chào bà một tiếng ."
Khương Nguyễn Nịnh cũng ngại ngùng, thoải mái chào hỏi: "Cháu chào bác gái, cháu là Khương Nguyễn Nịnh. Hoắc Trầm thật đấy ạ, cháu và đúng là đang hẹn hò."
"Cháu là Khương đại sư ?" Giọng Cố Xu Hoa trở nên kích động.
Khương Nguyễn Nịnh : "Bác gái, bác cứ gọi cháu là Tiểu Khương, hoặc gọi là Nịnh Nịnh cũng ạ."
"Ôi, Nịnh Nịnh!" Cố Xu Hoa vui mừng khôn xiết, gọi một tiếng đầy mật, "Yến Thư bảo tối nay hai đứa sẽ cùng về nhà cũ ăn cơm, cháu thích ăn món gì , cho bác , bác cho cháu."
"Cháu kén ăn ạ, ăn gì cũng ."
"Được , bác sẽ vài món tủ, đợi cháu và Yến Thư cùng về nhà ăn cơm tối nhé."
Hoắc Trầm lấy điện thoại: "Mẹ, con và Nịnh Nịnh chuẩn ăn cơm , chuyện gì tối về ạ."