Khương Nguyễn Nịnh bước bệnh viện, liếc luồng khí âm u xui xẻo lởn vởn khắp nơi, cô bất động thanh sắc cử động ngón tay, lặng lẽ hấp thu từng tia hắc khí trôi nổi giữa trung.
Những nơi như bệnh viện là nơi chứa nhiều uế khí nhất.
Khí bệnh tật, t.ử khí, âm khí, quỷ khí, các loại khí bẩn thỉu hỗn tạp với , nghiễm nhiên biến nơi đây thành một vật chứa khổng lồ nuôi dưỡng tà ám.
Đối với thường, những nơi như thế nhất là hạn chế lui tới, nhiều khó tránh khỏi ảnh hưởng đến từ trường của bản .
với đang thiếu thốn linh lực như cô, một chuyến đến đây thu hoạch ít.
"Đại sư, rốt cuộc Tiểu Vi ?" Dương Tiểu Ni lo lắng hỏi, "Con bé suýt chút nữa c.h.ế.t trong khu rừng đó, tại chẳng những sợ hãi mà còn nằng nặc đòi ?"
Sáng nay, cô em gái vẫn luôn hôn mê cuối cùng cũng tỉnh .
Cô và bố còn kịp vui mừng thì thấy Dương Tiểu Vi lẩm bẩm một cách hùng hồn: "Phu quân, đợi , đến tìm ngay đây. Phu quân, chúng mãi mãi bên , ai thể chia cắt chúng ."
Lẩm bẩm xong, cô bé nhảy xuống giường lao thẳng cửa.
Dương Tiểu Ni phản ứng nhanh nhất, lập tức chạy ngăn cản.
Cô em gái ngày thường tình cảm với cô nhất, lời cô nhất, mà vì ngăn cản nổi trận lôi đình, thậm chí còn động thủ với cô .
Ngay cả bố can ngăn cũng giữ nổi cô bé.
Sau đó bác sĩ đến, thấy cảm xúc cô bé quá kích động nên tiêm cho một mũi an thần, lúc mới từ từ yên tĩnh .
Hiện tại bố đang túc trực trong phòng bệnh, dám rời nửa bước.
Khương Nguyễn Nịnh bước thang máy.
Cô đút tay túi áo, sờ chiếc nhẫn ngọc nóng lên, bình thản : "Bởi vì đang triệu hồi cô bé."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Cái gì?" Dương Tiểu Ni ngơ ngác, "Ai... ai đang triệu hồi con bé?"
"Quỷ phu quân của cô bé." Khương Nguyễn Nịnh ngước mắt, giọng điệu nhàn nhạt tùy ý như đang tán gẫu chuyện nhà, "Bọn họ mới kết hôn mấy ngày, vẫn còn đang trong giai đoạn trăng mật ngọt ngào, tất nhiên là nỡ rời xa ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-33-co-nguoi-dang-trieu-hoi-co-be.html.]
"Cạch" một tiếng, điện thoại của Dương Tiểu Ni rơi xuống đất.
"Quỷ... quỷ phu quân?!"
Cô bỗng nhớ , trong cỗ quan tài em gái dường như còn một bộ xương trắng của đàn ông trưởng thành!
Chẳng lẽ bộ xương trắng đó chính là...
"Đại... đại... đại sư." Dương Tiểu Ni căng thẳng nuốt nước bọt, giọng run rẩy, "Là bộ xương... trong quan tài đó ?"
"Ừ, sở dĩ em gái cô đến khu rừng nhỏ đó chính là để tìm đàn ông ."
Dương Tiểu Vi kinh ngạc há hốc mồm, nửa ngày thốt nên lời.
Người c.h.ế.t lặng.
Những chuyện xảy trong hai ngày nay vượt quá phạm vi nhận thức và tiếp nhận bình thường của cô .
Nếu là khác những lời , cô chắc chắn sẽ tin, thậm chí còn mắng cho đối phương một trận tơi bời.
mặt thể nào lừa cô .
Đại sư bảo em gái gặp ma thì chắc chắn là gặp ma .
Một lúc lâu , cô khó khăn lên tiếng: "Vậy cách nào tách bọn họ ạ?"
" đến đây chẳng để giải quyết chuyện ." Khương Nguyễn Nịnh mỉm điềm nhiên, cúi nhặt điện thoại đất lên đưa cho cô , "Yên tâm, chính duyên của em gái cô vẫn còn ở phía , mối nhân duyên âm đến lúc kết thúc ."
Ngoài phòng bệnh.
Dương Tiểu Ni định đưa tay đẩy cửa thì bên trong truyền tiếng hét chói tai kịch liệt.
"Buông , các buông , tìm !"
"Chàng đang đợi , phu quân của đang đợi ."