Tuy là hồn ma, nhưng khi tà ám gặm nhấm, mặt tân hồn vẫn lộ vẻ đau đớn khó chịu.
Tà ám Khương Nguyễn Nịnh tấn công xong, dường như tức giận vì cô xen việc của nó, nhe răng gầm lên giận dữ.
So với tân hồn .
Thiếu nữ mắt tỏa mùi hương mê , càng khiến nó khao khát nuốt chửng cô hơn.
Cô thơm quá, thơm quá…
Nó bao giờ ngửi thấy mùi hương nào thơm như .
Thật một ngụm nuốt trọn…
Đôi mắt đỏ ngầu của tà ám lóe lên d.ụ.c vọng nồng đậm, nó mất hứng thú với tân hồn , ánh mắt thèm thuồng lao về phía Khương Nguyễn Nịnh.
Nếu con đáng ghét dám xen chuyện của nó, thì nó sẽ ăn thịt cô luôn.
Khương Nguyễn Nịnh tà ám đang lao tới tấn công , lạnh một tiếng, cô đẩy Vương An sang một bên, ngón tay nhanh chóng bấm một pháp quyết.
Tiếng sấm ầm ầm vang lên đỉnh đầu, vài tia sét đ.á.n.h xuống giữa tiếng la hét sợ hãi của đám đông xung quanh, tà ám còn kịp đến gần cô trong vòng nửa thước sét đ.á.n.h đến mức duy trì nổi hình thú, hóa thành từng làn khói xám đen.
Vương An từng chứng kiến Khương Nguyễn Nịnh dẫn lôi.
Nên đối với sấm sét bất ngờ xuất hiện giữa trời quang , cũng quá ngạc nhiên.
Anh chỉ tò mò, chẳng lẽ chuyện liên quan đến ma quỷ?
Khương Nguyễn Nịnh xuất hiện ở đây là vì nơi cũng tà ám ?
Còn những xung quanh đều dọa sợ c.h.ế.t khiếp.
Mặt trời vẫn đang chói chang đỉnh đầu.
Sấm sét xuất hiện bất thình lình đối với họ mà quá sức kỳ dị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-322-anh-da-chet-roi.html.]
Đặc biệt là mấy đàn ông cạnh Khương Nguyễn Nịnh, khi tia sét đ.á.n.h xuống chỉ cách họ đầy một mét, ánh sáng chói lòa khiến họ mở nổi mắt, bên tai thấy tiếng nổ lớn đùng đoàng, khi mở mắt thì thứ trở bình thường.
Như thể từng chuyện gì xảy .
Nếu hoa trong bồn hoa ven đường đều sét đ.á.n.h cháy đen, nhiều sẽ cho rằng chỉ là ảo giác.
“Chuyện gì ? Vừa là sét đ.á.n.h ?”
“Vãi chưởng, thấy , mấy tia sét đ.á.n.h xuống đấy.”
“Ban ngày ban mặt tự nhiên sét đánh, cảm giác tà môn đấy.”
“Chẳng lẽ nhảy lầu c.h.ế.t oan khuất gì?”
Mọi bàn tán xôn xao, mặt ai nấy đều hồn.
Tà ám sét đ.á.n.h sợ đến mức dám càn nữa, hóa thành vài làn khói bỏ chạy biến mất.
Khương Nguyễn Nịnh liếc tân hồn vẫn đang lơ lửng giữa trung với vẻ mặt mờ mịt luống cuống, đầu ngón tay cô búng nhẹ, một tia sáng trắng bay , dẫn tân hồn từ rơi xuống đất.
Sau khi tiếp đất, đàn ông nhảy lầu cô, về phía chính đang trong vũng m.á.u cách đó xa, run rẩy hỏi: “Chuyện… chuyện là thế nào? … ?”
Khương Nguyễn Nịnh : “Anh c.h.ế.t .”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“ c.h.ế.t ?”
Người đàn ông cứng đờ , vẻ mặt kinh ngạc, dám tin lặp nữa: “ c.h.ế.t ?”
“Phải, c.h.ế.t .” Ánh mắt Khương Nguyễn Nịnh bình thản, điềm tĩnh trần thuật, “Anh nhảy từ tòa nhà trung tâm thương mại xuống, t.ử vong ngay tại chỗ. Sao , chính gì, chẳng lẽ đều nhớ?”
“Sao thể chứ, thể nhảy lầu tự sát . Người đó , chắc chắn !” Người đàn ông dường như thể chấp nhận sự thật , hồn phách của xuyên qua đám đông, bay đến hiện trường tự sát để xác nhận danh tính.
Khương Nguyễn Nịnh ngăn cản .
Người đàn ông rõ ràng là tự nhảy lầu tự sát, nhưng dường như nhớ chuyện .