Khương Nguyễn Nịnh bỗng cúi đầu, ghé sát tai Tần, hạ giọng : "Dì , dì để ý Tần Phong nhiều hơn chút, bây giờ bình thường ."
Mẹ Tần trong lòng kinh hãi, trợn to mắt cô.
Khương Nguyễn Nịnh đè thấp giọng thêm một câu: "Cháu tin dì cảm nhận , lá bùa cháu đưa dì nhất định rời khỏi , bất cứ tình huống nào dì xử lý thì đến tìm cháu."
Nói xong, cô lùi , đó đầu về phía Tần Phong đang chằm chằm với vẻ mặt khó đoán phía : "Nếu việc gì thì ở lâu nữa, đây."
Tần Phong mím môi, ánh mắt lóe lên, : "Không cô bảo nhà thứ dơ bẩn ? Không tìm hẵng ?"
Khương Nguyễn Nịnh chạm mắt với , vẻ mặt trông bình tĩnh: "Tạm thời vẫn dò rốt cuộc nó trốn ở ."
"Vậy ?" Ánh mắt Tần Phong lóe lên, "Ngay cả cô cũng nó trốn ở ? Xem , tà ám cũng lợi hại đấy."
Khương Nguyễn Nịnh phủ nhận, gật đầu: "Anh đúng, nó lẽ tà ám tầm thường."
Tần Phong nhếch môi: "Vậy cô cho một lá bùa? Nhỡ tà ám đó bất ngờ xuất hiện, cũng cái hộ ."
Khương Nguyễn Nịnh nhướng mày: "Anh là cảnh sát, tự một chính khí hộ thể. Tuy nhiên nếu , cũng thể cho một lá."
Nói , cô đưa tay sờ túi.
"Không cần , đùa thôi. Nếu chính khí hộ , thì lãng phí bùa của cô nữa."
Thấy cô định lấy bùa thật, sắc mặt Tần Phong đổi, vội lùi thêm một bước, ánh mắt đầy phòng chằm chằm cô.
Cả , mắt thường thể thấy sự căng thẳng.
Mẹ Tần ngay khoảnh khắc Khương Nguyễn Nịnh Tần Phong bình thường bắt đầu để ý , nên thu hết loạt phản ứng của mắt.
Càng càng thấy sợ hãi.
Tần Phong là con trai bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-320-troi-oi-anh-ta-nhay-xuong-roi.html.]
Bà , đương nhiên hiểu rõ con trai nhất.
Mẹ Tần cũng nhanh nhận , Tần Phong quả thực chút bình thường.
Khương Nguyễn Nịnh : "Vậy , còn chút việc, đây."
Tần Phong gật đầu: "Được."
Khương Nguyễn Nịnh xong liền xoay rời .
Tần Phong yên tại chỗ nhúc nhích, cũng tiễn cô, chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm thâm trầm chằm chằm bóng lưng cô rời , ánh mắt ngày càng u ám.
Một lát , đợi Khương Nguyễn Nịnh khuất, Tần Phong mới vô cảm xoay , về phía phòng ngủ.
Khi ngang qua Tần, bước chân khựng , cúi đầu, ánh mắt lạnh băng bà : "Mẹ, thứ cô đưa chẳng tác dụng gì , chỉ là tờ giấy lộn thôi, nhất nên vứt ."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Mẹ Tần siết chặt lá bùa trong tay.
Bà gượng một tiếng: "Dù tác dụng , thế nào cũng là chút tấm lòng của Tiểu Khương, thể tùy tiện vứt ."
Tần Phong nhạt: "Tùy ."
Sau đó phòng ngủ, bộ quần áo , đó rời khỏi nhà.
Khương Nguyễn Nịnh cửa hàng phong thủy mua giấy bùa và chu sa xong liền bắt xe về.
Đến một ngã tư, trong lúc chờ đèn đỏ, cô thấy cổng một trung tâm thương mại bên cạnh tụ tập đông , còn ít cảnh sát đang duy trì trật tự hiện trường.
Đám đông tụ tập đều ngẩng đầu về một hướng nào đó phía .
Giây tiếp theo, Khương Nguyễn Nịnh thấy thất thanh hét lớn: "Trời ơi, nhảy xuống !"
Khương Nguyễn Nịnh theo tầm mắt ngẩng đầu lên, thấy một bóng đen lao xuống từ tầng cao nhất của trung tâm thương mại, đám đông vây xem bên nhốn nháo cả lên, phát những tiếng la hét sợ hãi.