Kinh Ngạc! Thiên Kim Thật Lại Là Đại Lão Huyền Học - Chương 281: Nó tên Tiểu Bạch, là linh thú của ta

Cập nhật lúc: 2025-12-10 02:39:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ngươi gì Khương đạo hữu ? Có ngươi ăn thịt Khương đạo hữu ?”

 

Lại một giọng vang lên.

 

Người mang theo sự tức giận.

 

“Là sư phụ!” Kỳ Thanh Liên thấy giọng , vui mừng khôn xiết với Khương Nguyễn Nịnh, “Là giọng của sư phụ, sư phụ thật sự còn sống.”

 

Cậu chạy nhanh về phía phát âm thanh.

 

Vừa chạy hô to: “Sư phụ, sư phụ!”

 

“Thanh Liên?” Thanh Phong đạo nhân phát một tiếng nghi hoặc.

 

Sau đó liền tiếng bước chân dồn dập về phía bọn họ.

 

Khương Nguyễn Nịnh cũng theo âm thanh thong thả bước tới.

 

Đi về phía đến một phút là một rừng cây.

 

Khi Khương Nguyễn Nịnh tới, thấy Thanh Phong đạo nhân đang một tay kéo Kỳ Thanh Liên lưng, trong tay giơ một thanh kiếm, căng thẳng và đề phòng chĩa kiếm một con hổ trắng trong rừng cây.

 

Kỳ Thanh Liên thì sợ đến mặt mày trắng bệch, giọng run rẩy : “Sư phụ, con hổ trắng to thế ạ.”

 

“Tiểu Bạch sống nhờ hấp thụ tinh hoa thiên địa, tự nhiên là khác với hổ thường.”

 

Khương Nguyễn Nịnh chậm rãi đến mặt Thanh Phong đạo nhân.

 

dáng vẻ như gặp đại địch của Thanh Phong đạo nhân, nhịn nhếch môi : “Thanh Phong, ngươi cần sợ nó, tuy nó trông hung dữ một chút, nhưng sẽ tùy tiện thương .”

 

“Huống chi các ngươi đều là t.ử Thiên Huyền Môn, nó sẽ hại các ngươi.”

 

“Gâu... ử!”

 

Hổ trắng trong rừng thấy Khương Nguyễn Nịnh nó trông hung dữ, chút tủi kêu lên một tiếng.

 

Chủ nhân đều khen nó ngoan ngoãn đáng yêu.

 

Giờ bảo nó trông hung dữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-281-no-ten-tieu-bach-la-linh-thu-cua-ta.html.]

 

Chủ nhân chê nó .

 

“Được , chê mày.” Khương Nguyễn Nịnh về phía con hổ trắng đang vẻ mặt tủi , vươn tay xoa cái đầu to lông xù của nó, “Mày vẫn là chú mèo con thích nhất.”

 

Hổ trắng ngay khi cô vươn tay liền phối hợp cúi đầu xuống.

 

Khương Nguyễn Nịnh xoa nó vài cái, nó liền vui sướng dùng đầu cọ cô, cái đuôi còn vẫy qua vẫy hệt như chó.

 

Thanh Phong đạo nhân thấy cô thế mà về phía hổ trắng, định tiến lên ngăn cản thì thấy cảnh tượng khiến ông há hốc mồm .

 

Kỳ Thanh Liên cũng trừng to mắt, kinh ngạc đến mức tròng mắt sắp rơi xuống đất.

 

Chuyện là thế nào?

 

Con hổ trắng thấy cô, thiết như ?

 

“Khương đạo hữu, con hổ trắng nó...” Thanh Phong đạo nhân rơi thanh kiếm trong tay “keng” một tiếng xuống đất, “Cô con hổ trắng là linh thú của cô? mà, nó là linh thú của Tổ sư gia.”

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

“Cô, cô...”

 

Thanh Phong đạo nhân nghĩ đến một khả năng.

 

ông cảm thấy thể nào.

 

Nếu Tổ sư gia thật sự còn sống đời, cũng hơn hai trăm tuổi .

 

Hiện tại chắc chắn là một bà lão tóc bạc trắng.

 

Sao thể là một cô gái trẻ trung xinh thế chứ?

 

con hổ trắng , quả thật chỉ lời Tổ sư gia.

 

Trừ phi là Tổ sư gia hiện .

 

Nếu cho dù là hậu nhân của , cũng thể khiến con hổ trắng ngoan ngoãn lời đến .

 

Khương Nguyễn Nịnh dắt hổ trắng, khóe miệng ngậm đến mặt ông, ánh mắt thản nhiên ông : “Thanh Phong, ngươi gặp Tổ sư gia mà còn mau quỳ xuống dập đầu mấy cái thật kêu ?”

 

 

Loading...