Kinh Ngạc! Thiên Kim Thật Lại Là Đại Lão Huyền Học - Chương 276: Linh thú của cô

Cập nhật lúc: 2025-12-10 02:39:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thân hình hổ trắng đang lao tới giữa trung khựng .

 

Sau đó vững vàng đáp xuống mặt cô.

 

Hổ trắng ngẩng cái đầu to lớn Khương Nguyễn Nịnh, đôi mắt màu xanh băng dường như mang theo một tia hoang mang.

 

Tính công kích của nó trông còn mạnh như lúc .

 

Tuy rằng vẫn là bộ dạng nhe răng trợn mắt, trong cổ họng phát từng tràng gầm gừ thị uy, nhưng nó hề thực sự tấn công Khương Nguyễn Nịnh.

 

Khương Nguyễn Nịnh khi chạm mắt với đôi mắt màu xanh băng của hổ trắng, tim đập khỏi gia tốc, cô chậm rãi bước lên một bước, thăm dò gọi: “Tiểu Bạch, là mày ?”

 

Hổ trắng trông càng thêm hoang mang.

 

Nó lắc lắc cái đầu to lớn, trong cổ họng phát vài tiếng gầm nhẹ.

 

Khương Nguyễn Nịnh thể hiểu tiếng thú.

 

thấy hổ trắng đang hỏi: 【 Cô là ai? Sao cô tên ? 】

 

Giờ khắc , Khương Nguyễn Nịnh rốt cuộc xác định, con hổ trắng trông vô cùng quen mắt mặt , thật sự là linh thú Tiểu Bạch của cô ở kiếp .

 

Trong mắt cô lộ vẻ kinh ngạc, vươn tay về phía hổ trắng: “Mày thật sự là Tiểu Bạch, nhưng mày biến thành thế ? Sao mày lớn nhiều thế?”

 

“Còn nữa, tại mày ở đây? Chẳng lẽ mày cũng trọng sinh ?”

 

Giờ phút .

 

Trong đầu Khương Nguyễn Nịnh nghi vấn.

 

Rốt cuộc chuyện là thế nào?

 

Linh thú kiếp của cô, tại xuất hiện ở đây?

 

Cô là vì phi thăng thất bại nên trọng sinh trở về kiếp thứ nhất.

 

Chẳng lẽ linh thú của cô cũng trọng sinh theo cô ?

 

Tay cô nhẹ nhàng đặt lên đầu hổ trắng.

 

Hổ trắng theo bản năng định né tránh, nhưng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-276-linh-thu-cua-co.html.]

Đây là...

 

Hơi thở của chủ nhân.

 

Hổ trắng kích động hẳn lên, trong cổ họng phát tiếng gầm rú hưng phấn: 【 Chủ nhân, là chủ nhân! 】

 

Khương Nguyễn Nịnh vuốt ve đầu nó, tâm trạng cũng xúc động: “Là đây, Tiểu Bạch.”

 

【 Chủ nhân, là chủ nhân, quá , cuối cùng cũng đợi chủ nhân. 】

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Hổ trắng hưng phấn dùng đầu cọ mạnh lòng bàn tay Khương Nguyễn Nịnh, dường như như vẫn đủ để biểu đạt tâm trạng lúc của nó, cơ thể khổng lồ của nó ngã xuống đất, kích động lăn lộn.

 

Tiếng gầm rú hưng phấn của hổ trắng vang vọng cả sơn cốc.

 

Khương Nguyễn Nịnh tập tính của nó, gặp chuyện vui là thích lăn lộn đất, còn thích lăn kêu.

 

Không lăn lộn vài phút là dừng .

 

Cho nên cô kiên nhẫn chờ đợi.

 

Chờ hổ trắng dần dần bình tĩnh , bò dậy từ mặt đất, cô mới tới vuốt ve cái đầu lông xù của nó hỏi: “Tiểu Bạch, mày ở đây?”

 

Hổ trắng ngoan ngoãn rạp xuống chân cô, híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ.

 

【 Chủ nhân, vẫn luôn ở đây đợi . 】

 

【 Ta đợi gần hai trăm năm, cuối cùng cũng đợi . 】

 

Khương Nguyễn Nịnh đến ngẩn .

 

“Tiểu Bạch, mày mày vẫn luôn ở đây đợi ?”

 

, Tiểu Bạch , một ngày nào đó chủ nhân sẽ về. Cho nên Tiểu Bạch cả, Tiểu Bạch cứ ở đây đợi chủ nhân về. 】

 

“Mày vì trọng sinh mà đến thế giới ?” Trong mắt Khương Nguyễn Nịnh mang theo sự nghi hoặc sâu sắc.

 

【 Chủ nhân đang ? Trọng sinh là gì? Tiểu Bạch hiểu. Tiểu Bạch chỉ , khi chủ nhân rời , với Tiểu Bạch rằng, chủ nhân sẽ còn , bảo cứ ở đây đợi . 】

 

【 Người đó quả nhiên lừa Tiểu Bạch, chủ nhân thật sự về . 】

 

【 Chủ nhân, Tiểu Bạch nhớ nhớ , chủ nhân về , đừng rời bỏ Tiểu Bạch nữa ? 】

 

 

Loading...