Nếu hôm đó Khương Nguyễn Nịnh nhắc nhở, ông Khương chắc chắn sẽ hủy hai vé máy bay đó. Vậy thì và ông Khương chắc chắn sẽ thương nặng trong vụ t.a.i n.ạ.n . Anh thành thực vật. Ông Khương tàn tật. Đối với Khương Tín, trở thành thực vật còn đáng sợ hơn cả cái c.h.ế.t.
Cho nên, cảm thấy về tình về lý, đều nên lời xin và cảm ơn với Khương Nguyễn Nịnh.
Lúc gửi tin nhắn, Khương Tín vẫn nghĩ rằng dù cũng là một nhà, Khương Nguyễn Nịnh vẫn để tâm đến họ. Vẫn quan tâm đến họ. Dù đó chuyện gì vui, , khúc mắc đều thể xóa bỏ.
Anh cũng thầm quyết định, đợi Khương Nguyễn Nịnh về, sẽ thử đối xử với cô. Sau , sẽ đối xử công bằng với cô và Tư Tư. Tư Tư là em gái . Cô cũng là em gái .
Lần ký hợp đồng về, còn đặc biệt mua quà cho cô. Là đặc sản địa phương. Anh mua cho cô và Tư Tư mỗi một phần. Đây là đầu tiên mua quà tặng Khương Nguyễn Nịnh. Cô nhận quà chắc chắn sẽ vui.
Khương Tín cầm món quà tay, định lát nữa gọi video cho Khương Nguyễn Nịnh để tạo bất ngờ cho cô.
Tin nhắn WeChat gửi .
Khương Tín đang mường tượng cảnh Khương Nguyễn Nịnh vui mừng khi thấy quà thì phát hiện phía tin nhắn gửi xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ.
Bên hiện lên dòng chữ nhỏ: [Tin nhắn gửi, nhưng đối phương từ chối nhận.]
Khương Tín sững sờ. Vài giây mới phản ứng , thế mà chặn . Sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi.
Thế là ý gì? Khương Nguyễn Nịnh chặn ? Cô chặn từ bao giờ? Là do hôm đó mắng cô, cô giận nên chặn ?
"Con trai, xem giúp điện thoại ."
Lúc , bà Khương cầm điện thoại tới, cau mày : "Sao gọi điện thoại mãi thế ."
Khương Tín hít sâu một , bình cảm xúc mới ngẩng đầu bà Khương: "Mẹ, là điện thoại hết tiền?"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-272-chung-ta-cung-di-don-no-ve-nha.html.]
"Không , kiểm tra , tiền điện thoại còn nhiều lắm." Bà Khương vẻ mặt nghi hoặc đưa điện thoại cho , "Vừa nãy gọi cho em gái con, trong máy cứ giọng cô nào liên lạc ."
"Gọi cho em gái?" Khương Tín liếc màn hình điện thoại. Thấy hiện tên Khương Nguyễn Nịnh.
Anh sững , bấm gọi nữa.
"Xin , máy quý khách gọi tạm thời liên lạc ..."
Trong điện thoại vang lên giọng lạnh băng của tổng đài.
Bà Khương vẫn đang lải nhải: "Lần may nhờ Nịnh Nịnh, bệnh của mới phát hiện sớm. Ngay cả bác sĩ cũng bảo bệnh giai đoạn đầu khó phát hiện, phát hiện là cực kỳ may mắn đấy."
"Nịnh Nịnh nó đúng là cứu mạng ."
"Hôm đó còn tưởng nó bất hiếu, cố tình trù ẻo ." Bà Khương thở dài, "Mẹ còn mắng nó nữa. Giờ trong lòng nó chắc chắn ấm ức lắm, rõ ràng là lòng mà chúng hiểu lầm."
"Mẹ với nó là chúng hiểu lầm nó."
"Mẹ bảo nó dọn về nhà ở."
"Trong lòng nó chắc chắn vẫn còn giận, chắc chịu về . Đến lúc đó con đích đón nó về nhé."
" , Nịnh Nịnh cứu cả nhà chúng một mạng." Ông Khương cũng lên tiếng cảm thán, "Không nó, cái nhà coi như xong . Bố thấy là hôm đó bố và con cùng ."
"Vậy, cũng ." Bà Khương , " cùng hai bố con, chúng cùng đón con bé về nhà."