"Lão Vương mù với thế nào? Bảo cũng thể trúng 5 triệu tệ ? Nếu lão tính chuẩn như thế thì tự mua vé , đem cơ hội phát tài như nhường cho ?"
Lúc , quầy bánh rán khách tới, ông chủ bán bánh rán ném một câu "Đừng ngốc nữa, trẻ tuổi nhất nên việc thiết thực một chút, đừng suốt ngày mơ mộng mà hưởng" tiếp khách.
Triệu Thắng tức ách, phản bác rằng gặp kẻ lừa đảo mà là đại sư chân chính, nhưng lời đến bên miệng nuốt xuống, cảm thấy cần thiết.
Đối với tin bói toán, gì đối phương cũng sẽ tin.
Còn sẽ nghĩ ngốc.
Triệu Thắng thầy bói đa phần là lừa đảo, bản lĩnh thực sự chẳng mấy ai. Trước cũng từng xem bói nhiều , tìm những đó ai cũng vỗ n.g.ự.c xưng tên lợi hại lắm, thông thiên văn tường địa lý cái gì cũng tính .
Kết quả chẳng nào chuẩn.
Sau khi tốn ít tiền oan, cũng chẳng còn tin mấy chuyện nữa.
thì khác, cô gái nhỏ đó thực sự lợi hại, cô chắc chắn kẻ lừa đảo. Họ vốn quen , cô cũng chẳng cần thiết lừa .
Triệu Thắng cảm thấy nên tin tưởng một .
Dù với mà , chuẩn thì cùng lắm mất vài đồng bạc lẻ.
Còn nếu chuẩn, thì đúng là bánh từ trời rơi xuống thật!
Triệu Thắng cúi đầu tờ vé trong tay, vì , giờ khắc tâm trạng bỗng chút kích động và hưng phấn lạ thường.
Đó là cảm giác hưng phấn khi linh cảm sắp chuyện xảy .
Hắn cẩn thận gấp tờ vé , đó cất kỹ túi áo.
Khương Nguyễn Nịnh đả tọa nhập định xong, khi mở mắt thì là ngày hôm .
Cô cứ thế đả tọa sô pha suốt một ngày một đêm, chẳng những mệt chút nào mà tinh lực còn đặc biệt dồi dào, cả trông rạng rỡ hẳn lên, thần thái sáng láng.
Điện thoại để bên cạnh hết pin tắt nguồn. Đợi sạc xong khởi động máy lên, Khương Nguyễn Nịnh thấy WeChat hiển thị tin nhắn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-27-co-ay-trong-co-ve-khong-on-lam.html.]
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Cô bấm WeChat, thấy một lời mời kết bạn.
Nini: [Đại sư, là Dương Tiểu Ni.]
Khương Nguyễn Nịnh nhấn đồng ý, giao diện WeChat hiện khung chat của hai , thông báo trở thành bạn bè, thể bắt đầu trò chuyện.
Cô định nhắn tin hỏi thăm tình hình Dương Tiểu Vi hiện giờ thì Dương Tiểu Ni nhắn tới.
Nini: [Đại sư, hiện giờ ngài rảnh ?]
Không đợi Khương Nguyễn Nịnh trả lời, Dương Tiểu Ni lập tức gửi thêm một tin nữa: [Em gái tỉnh , nhưng con bé trông vẻ lắm. Nếu ngài rảnh, thể đến bệnh viện xem giúp ?]
Khương Nguyễn Nịnh đồng hồ.
Hiện tại là hơn 8 giờ sáng, còn mấy tiếng nữa mới đến giờ cô livestream hôm nay.
Dùng mấy tiếng để xử lý chuyện của Dương Tiểu Vi là đủ .
Cô trả lời: [ đang rảnh, gửi địa chỉ cho .]
Nini: [Đại sư, vô cùng cảm ơn ngài! đang ở phòng bệnh 802, tòa nhà nội trú 3 bệnh viện thành phố.]
Khương Nguyễn Nịnh: [ cần chuẩn chút đồ, một tiếng nữa sẽ tới.]
Gửi xong tin nhắn , cô ném điện thoại lên sô pha, dậy rửa mặt và sửa soạn đồ đạc.
Khương Nguyễn Nịnh bắt xe đến khu phố cổ.
Khu phố cổ ở phía đông thành phố Giang Thành, cả con phố là những kiến trúc từ vài thập niên . Taxi chạy khu vực , cảm giác như bỗng nhiên xuyên về những năm 70-80.
Hai bên đường là những ngôi nhà trệt tường trắng ngói đen, những bức tường loang lổ rêu xanh mọc khắp nơi, mặt đường lát bằng những viên gạch phiến thời xưa.
Sau khi xuống xe, Khương Nguyễn Nịnh theo chỉ dẫn điện thoại một con ngõ nhỏ hẹp.