**Tác giả:** Nguyễn Nguyễn Bất Cật Đường
"Khương tiểu thư, ma, ma kìa!" Trương Toàn sợ đến mức hai chân mềm nhũn, mắt thấy sắp vững, ông vội vàng bám cái cây bên cạnh.
Có hai bóng dáng thấp bé đuổi chạy đến mặt Trương Toàn.
"Hi hi hi." Tiếng trẻ con vang lên.
Trương Toàn cảm thấy tiếng rõ ràng đến thế, gần đến thế, như thể đang ghé sát tai ông mà . Nhìn hai bóng đen nhảy nhót ngay chân , ông chỉ chân mềm mà tay cũng bắt đầu nhũn . Ông thở hổn hển, hô hấp dồn dập: "Ma, ma. Cứu mạng, Khương tiểu thư cứu với."
Khương Nguyễn Nịnh: "..."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lúc nãy chẳng còn bảo xem ma cho mở rộng tầm mắt . Cô buồn : "Sợ cái gì, bọn họ hại ông ."
Trương Toàn nước mắt. Người bình thường thấy ma, ai mà sợ chứ? Ông ngất xỉu tại chỗ là gan to lắm đấy. Tuy sớm công nhân kể chuyện ma ám, nhưng Trương Toàn từng tận mắt chứng kiến, giờ thấy ma thật, ông sợ đến bay mất ba hồn bảy vía.
Ông hối hận . Vừa nãy nên sĩ diện cậy mạnh. Mặt mũi quan trọng gì chứ. Biết ở đây ma thật, ông chẳng dám bén mảng tới.
"Đây là ác quỷ." Khương Nguyễn Nịnh lướt qua đám sương đen một lượt, thu ánh nhàn nhạt , "Ông cần sợ, bọn họ sẽ hại tính mạng con ."
Trương Toàn tin, vẻ mặt đầy cảnh giác và phòng : "Nếu bọn họ hại thì tại công nhân của thương?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-259-bon-ho-bien-thanh-dia-phuoc-linh.html.]
Khương Nguyễn Nịnh ông: "Chỉ là đuổi các thôi. Nếu thực sự hại thì công nhân chỉ thương đơn giản thế ."
Đây là một nhóm Địa Phược Linh tồn tại cả trăm năm. Bọn họ khác với những vong hồn bình thường. So với ma quỷ thông thường, năng lượng của họ mạnh hơn nhiều. Nếu thực sự hại , cả cái công trường chẳng ai sống sót nổi.
"Đại sư, chúng giờ ?" Trương Toàn những bóng đen , càng càng thấy rợn , "Ngài thể thu phục lũ ma ?"
Trương Toàn tin tưởng bản lĩnh của Khương Nguyễn Nịnh. khi thấy lượng ma quỷ đông đảo như , ông bắt đầu chùn bước. Quá nhiều. Nếu chỉ vài con thì còn đỡ. Đằng cả công trường đến hàng chục, hàng trăm vong hồn. Dù đại sư giỏi đến cũng thể một lúc thu phục hết chừng ma quỷ chứ.
Giờ phút , Trương Toàn chẳng còn mong Khương Nguyễn Nịnh thu phục ma nữa. Ông cảm thấy chỉ cần sống sót rời khỏi đây là may mắn lắm . Ông chỉ mau chóng chuồn khỏi cái nơi quỷ quái .
"Không thể." Khương Nguyễn Nịnh ngay từ đầu định thu phục đám vong hồn , giờ họ thành Địa Phược Linh thì càng ý định đó.
Vong hồn thành Địa Phược Linh thì cách nào siêu sinh. Chấp niệm của họ quá sâu. Muốn đổi cũng là điều thể. Hiện tại chỉ một cách duy nhất để giải quyết đám Địa Phược Linh .
Trương Toàn câu trả lời của Khương Nguyễn Nịnh, tuy bất ngờ nhưng trong mắt giấu nổi vẻ thất vọng. Vong hồn ở công trường thể giải quyết. Vậy dự án của ông coi như tong . Haizz, năm nay ông xui xẻo thật đấy. Vất vả lắm mới giành dự án, tưởng kiếm một khoản lớn, ai ngờ mới khởi công lâu gặp chuyện . Giờ đừng kiếm tiền, khi cả công ty cũng bồi thường sạt nghiệp.
"Đám vong hồn chấp niệm quá sâu, hiện giờ thành Địa Phược Linh. Địa Phược Linh là linh hồn trói buộc đất đai, đại địa bảo vệ, dùng cách thông thường để thu phục họ là khả thi."
***
**