Kinh Ngạc! Thiên Kim Thật Lại Là Đại Lão Huyền Học - Chương 243: Đưa tiễn

Cập nhật lúc: 2025-12-10 02:38:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khương Nguyễn Nịnh xổm xuống. Tiểu Kiệt tiến gần, nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Khương Nguyễn Nịnh dắt bé rời khỏi công viên giải trí. Đến một nơi vắng vẻ ít qua , cô đưa một bàn tay , tập trung niệm vài câu thần chú, lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh thấu xương, đó một ấn ký hình tam giác từ từ nổi lên.

 

Xung quanh trong nháy mắt đóng băng. Sương giá phủ đầy mặt đất và cây cối xung quanh.

 

Trong hư xuất hiện một vòng xoáy đen ngòm, bên trong vòng xoáy, một cánh cửa đỏ như m.á.u từ từ mở . Người đàn ông bao phủ hắc khí bước .

 

Khoảnh khắc bóng dáng cao lớn đĩnh đạc xuất hiện, Tiểu Kiệt kìm nỗi sợ hãi, vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Nguyễn Nịnh, nép sát cô.

 

Người đàn ông chậm rãi bước tới. Liếc Tiểu Kiệt đang sợ hãi nép Khương Nguyễn Nịnh, khẽ nhướng mày: "Lại một vong hồn lỡ thời gian siêu sinh, nhờ cửa đưa đầu t.h.a.i ?"

 

"Ừ." Khương Nguyễn Nịnh gật đầu, "Thấy thằng bé tội nghiệp quá, cầm lòng nên giúp nó một tay. Anh nhẹ nhàng chút nhé, đừng dọa thằng bé sợ."

 

Người đàn ông im lặng một lát. Lẳng lặng thu sợi xích câu hồn định tung .

 

Anh cất sợi xích , đưa tay về phía Tiểu Kiệt, giọng tuy vẫn lạnh lùng nhưng phần ôn hòa hơn so với lúc bắt hồn bình thường: "Nhóc con, theo nào."

 

Tiểu Kiệt nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Nguyễn Nịnh, sợ sệt : "Chị ơi, em với chú ?"

 

Ông chú trông đáng sợ quá. Tuy trai thật đấy nhưng vẫn thấy sợ.

 

Khương Nguyễn Nịnh xoa đầu bé trấn an, giọng dịu dàng: "Đừng sợ, chú , chú đến đón em đến nơi hơn."

 

"Nơi hơn ạ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-243-dua-tien.html.]

"Ừ, ở đó sẽ bố mới. Họ đều thích em, yêu em."

 

"Bố mới..." Tiểu Kiệt nhớ những đứa trẻ thấy ở công viên giải trí hôm nay, chúng đều bố bế bồng, dắt tay. Bố chúng đều yêu thương chúng. Cậu ngưỡng mộ lắm.

 

Đến nơi mới, cũng sẽ tình yêu của bố ? Trong mắt ánh lên niềm khao khát và hy vọng, bước lên hai bước, nắm lấy bàn tay to lớn lạnh lẽo đang tỏa hàn khí .

 

"Chị ơi, cảm ơn chị, tạm biệt chị." Tiểu Kiệt vẫy tay chào Khương Nguyễn Nịnh, mắt rưng rưng nỡ rời xa. Cậu thực sự nỡ xa chị tiên nữ. Chị là nhất đời đối với .

 

Khương Nguyễn Nịnh cũng vẫy tay: "Tiểu Kiệt, tạm biệt em."

 

Người đàn ông cô: "Đứa bé chẳng chẳng thích với ngươi, thế mà ngươi tận tâm đến thế."

 

Khương Nguyễn Nịnh nhẹ: "Có lẽ vì chút đồng cảm chăng."

 

Cho nên mới động lòng trắc ẩn. Vốn dĩ cô thể cần quan tâm đến chuyện . rốt cuộc vẫn đành lòng. Đối với cô chỉ là chuyện nhỏ nhặt. đối với là cơ hội tái sinh. Nếu cô nhúng tay , bé sẽ mãi mãi giam cầm dòng sông , cô hồn dã quỷ suốt đời.

 

Người đàn ông im lặng vài giây : "Không còn chuyện gì khác thì đưa nó đây."

 

"Chờ chút." Khương Nguyễn Nịnh chợt nhớ một chuyện, gọi , "Tư Minh, xuất hiện ở phàm giới là khi nào?"

 

Tư Minh sững một chút: "Ngươi hỏi cái gì?"

 

"Anh cứ trả lời ." Khương Nguyễn Nịnh chằm chằm, "Ngoài mấy triệu hồi, từng lén lút xuất hiện ?"

 

"..."

 

 

Loading...