Vẽ bùa xong, Khương Nguyễn Nịnh lẩm bẩm vài câu thần chú, ngón tay điểm nhẹ lá bùa mặt bàn. Chỉ thấy lá bùa vốn vẽ bằng nước lã bỗng ẩn hiện ánh sáng trắng ngà.
Phó Cẩn Ngôn trợn tròn mắt, há hốc mồm. Không lẽ hoa mắt nữa ?
Đám đông vây xem ồ lên kinh ngạc. "Ôi trời, nhầm chứ, nước mà phát sáng kìa." " cũng thấy, nước thật sự đang phát sáng." "Làm thế nào nhỉ, thần kỳ quá." "Đây là ảo thuật ?"
Khi lá bùa tỏa ánh sáng trắng, Quỷ Anh đang bám cổ Phó Cẩn Ngôn hút tinh huyết bỗng hét lên t.h.ả.m thiết rơi xuống đất. Phó Cẩn Ngôn thấy tiếng trẻ con kêu thét. Cúi đầu xuống thì thấy Quỷ Anh đang ngay chân .
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Khuôn mặt trắng bệch ngước lên , khóe miệng còn dính máu, đau đớn cuộn tròn lăn lộn đất.
"Á á, ma!"
Phó Cẩn Ngôn thấy cảnh tượng đó liền sợ mất mật, tung một cước đá thẳng Quỷ Anh.
Quỷ Anh vươn tay ôm chặt lấy chân . Mắt chảy hai hàng huyết lệ, miệng gào thê lương: "Bố ơi, cứu con!"
"Vãi chưởng, ai là bố mày, cút ngay!" Bị Quỷ Anh ôm chân gọi bố, Phó Cẩn Ngôn suýt thì phát điên. Hắn chẳng còn màng đến sĩ diện, đá mạnh một cái hất văng Quỷ Anh , túm chặt lấy tay áo Khương Nguyễn Nịnh, giọng run rẩy, mặt đầy hoảng sợ: "Khương Nguyễn Nịnh, cứu với, em mau đuổi cái thứ quỷ quái !"
Khương Nguyễn Nịnh ghét bỏ hất tay , ngón tay điểm lá bùa bàn một cái nữa. Lá bùa tỏa ánh sáng trắng bao trùm lấy Quỷ Anh đang bò lổm ngổm đất.
Quỷ Anh kêu gào càng thêm t.h.ả.m thiết.
"Mẹ ơi cứu con, bố ơi cứu con!" Quỷ Anh lóc vươn tay về phía Bạch Ấu Vi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-218-co-lam-vay-la-hai-no-the-tham.html.]
Ánh sáng trắng như thiên la địa võng bao vây lấy Quỷ Anh, dù nó bò về hướng nào cũng thể thoát . Thân thể nó chạm ánh sáng trắng liền một luồng lực đ.á.n.h bật trở .
"Bảo bối." Bạch Ấu Vi lao về phía Quỷ Anh, cứu nó .
tay cô chạm ánh sáng trắng liền cảm nhận một luồng sức mạnh to lớn thể kháng cự hất văng cô .
Ánh sáng trắng càng thu càng hẹp. Tiếng của Quỷ Anh càng lúc càng lớn, nó giãy giụa điên cuồng: "Mẹ ơi, cứu con..."
Trong lúc giãy giụa, ánh sáng trắng cứa nó tạo thành từng vết thương, m.á.u chảy đầm đìa trong nháy mắt.
Bạch Ấu Vi òa nức nở. Cô quỳ sụp xuống đất, van xin Khương Nguyễn Nịnh: "Cầu xin cô, đừng hại con , cô thả bảo bối của ."
"Ngàn sai vạn sai đều là của , cô trừng phạt thế nào cũng , thả con ! Cầu xin cô, sai , sẽ bao giờ tranh giành Phó Cẩn Ngôn với cô nữa."
Khương Nguyễn Nịnh dậy, cúi đầu cô , giọng lạnh nhạt: "Người nên buông tha cho nó là , mà là cô."
"Vì cô nỡ bỏ đứa bé nên dùng tà thuật cưỡng ép giữ nó bên , cô cô như là hại nó thê t.h.ả.m ?"
"Gì... gì cơ? hại con ? Nó là bảo bối yêu thương nhất, vì giữ nó trả giá đắt như . Sao thể hại nó ?" Bạch Ấu Vi ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa, trong mắt đầy vẻ hiểu.
Sao cô thể hại con chứ. Cô là yêu thương con nhất đời . Để con thể về bên , cô sẵn sàng đ.á.n.h đổi cả mạng sống.