[Vậy em thích gì?]
Khương Nguyễn Nịnh nhận tin nhắn của Hoắc Trầm, cô nghĩ ngợi trả lời hai chữ: [Món ngon.]
Hoắc Trầm: [Được, .]
Hoắc Trầm: [ một nhà hàng các món ăn đặc sắc, hương vị cũng tuyệt, nếu Khương tiểu thư rảnh, tối nay thể mời em thưởng thức ?]
Khương Nguyễn Nịnh quyết định thử tìm hiểu Hoắc Trầm nên đối với lời mời của , cô suy nghĩ nhiều liền đồng ý ngay.
[Được.]
Hoắc Trầm: [ còn nửa tiếng nữa là tan , tan sẽ qua đón em.]
Một tiếng .
Chiếc Bentley màu đen của Hoắc Trầm đỗ lầu khu chung cư. Khương Nguyễn Nịnh nhận điện thoại của .
Hoắc Trầm: "Khương tiểu thư, đang ở nhà em."
Khương Nguyễn Nịnh mở cửa: "Được, xuống ngay đây."
Dưới lầu chung cư.
Hoắc Trầm bên cạnh chiếc Bentley đen bóng, mặc một bộ âu phục cao cấp may đo thủ công tinh xảo, áo sơ mi và quần tây vặn tôn lên tỉ lệ cơ thể hảo. Vai rộng, eo thon, chân dài, chê . Cộng thêm khuôn mặt điển trai xuất chúng, trở thành tâm điểm chú ý của xung quanh. Người qua đường ai nấy đều ngoái .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-208-hen-ho.html.]
Khương Nguyễn Nịnh bước khỏi tòa nhà, thấy ngay lập tức. Trước Hoắc Trầm, cô chỉ thấy trai chứ cảm xúc gì khác. hiện tại... Có lẽ do tâm thế khác. Gặp , trong lòng Khương Nguyễn Nịnh dấy lên một cảm xúc khó tả.
Khi cô bước về phía Hoắc Trầm, cũng thấy cô. Trong đôi mắt thâm trầm, thanh lãnh của đàn ông thoáng hiện vẻ kinh ngạc, ánh lên tia sáng rực rỡ.
Khương Nguyễn Nịnh hôm nay khác so với những gặp đây.
Cô mặc một chiếc váy nhung đen, cổ thấp, chiết eo, vạt váy đuôi cá bất quy tắc nhẹ nhàng đung đưa trong gió theo từng bước . Mái tóc dài uốn xoăn nhẹ xõa tự nhiên. Làn da trắng sứ như phát sáng. Cô trang điểm nhẹ nhàng, thần sắc tươi tắn rạng ngời.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Cô từng bước, từng bước về phía .
Trong đầu Hoắc Trầm khỏi hiện lên bốn chữ "phong tư yểu điệu".
Thiếu nữ dừng bước mặt , khẽ nhếch môi : "Sao Hoắc cứ chằm chằm thế?"
Tim Hoắc Trầm đập nhanh loạn nhịp. Trên khuôn mặt tuấn tú của vẫn giữ vẻ điềm nhiên thanh lãnh thường ngày, nhưng vành tai lén lút ửng đỏ: "Khương tiểu thư tối nay... ."
Khương Nguyễn Nịnh cúi đầu : "Thật ? mặc thế vấn đề gì chứ?"
Dù đây cũng coi là buổi hẹn hò đầu tiên giữa cô và Hoắc Trầm. Khương Nguyễn Nịnh cảm thấy thể quá tùy tiện. Vì thế cô lục tìm trong tủ quần áo một chiếc váy, uốn tóc một chút và trang điểm nhẹ. So với phong cách đồ thể thao và để mặt mộc thường ngày thì đúng là khác biệt lớn.
Chiếc váy là chiếc váy kiểu dáng bình thường duy nhất trong tủ đồ của cô. Những chiếc còn là phong cách thiếu nữ bánh bèo, một màu hồng phấn chói lọi, còn ren với nơ bướm. Nhìn mà phát ớn. Đó đều là những bộ đồ cô mua để chiều theo sở thích của Phó Cẩn Ngôn .
Hoắc Trầm bình tĩnh cô, đôi mắt đen láy phản chiếu hình bóng cô, giọng trầm ấm: "Rất , chiếc váy hợp với em."
Khương Nguyễn Nịnh ngước mắt lên, bắt gặp ánh tán thưởng che giấu của đàn ông. Cô khựng . Nhớ cô mặc chiếc váy gặp Phó Cẩn Ngôn, chê bai thậm tệ, bảo cô mặc như , còn cấm cô mặc nữa. Từ đó về , cô vứt xó chiếc váy đáy tủ.