Phó Cẩn Ngôn để cô rời khỏi vòng tay , cánh tay dài đầy tính chiếm hữu ôm chặt lấy eo cô , giữ chặt trong lòng.
Hắn ngẩng đầu thiếu nữ đang ở cửa, khuôn mặt tuấn mỹ góc cạnh vẫn giữ vẻ lạnh nhạt: "Nếu cô thấy hết thì chia tay ."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Năm mươi triệu tệ, cộng thêm một căn biệt thự ven sông. Điều kiện là cô nhắc với bất kỳ ai về chuyện chúng từng quen . Còn nữa, khi nào Ấu Vi cần dùng máu, cô mặt ngay lập tức."
Nói xong, thấy thiếu nữ vẫn yên bất động, mặt cũng chẳng biểu cảm gì. Đôi mắt đen láy như màn đêm cứ bình tĩnh , đáy mắt phủ một tầng nước khiến rõ cảm xúc.
Phó Cẩn Ngôn nhíu mày, trong mắt hiện lên chút mất kiên nhẫn: "Cô còn cái gì nữa?"
Khương Nguyễn Nịnh chậm rãi nhếch môi, bàn tay buông thõng bên siết chặt thành nắm đấm, từng câu từng chữ rõ ràng, chậm rãi vang lên: " đôi cẩu nam nữ các c.h.ế.t ."
Phó Cẩn Ngôn sững sờ, ngay đó thẹn quá hóa giận: "Cô cái gì!"
Khương Nguyễn Nịnh gương mặt từng khiến cô mê , bước tới vung tay tát một cái thật mạnh. "Chát" một tiếng giòn giã, đợi Phó Cẩn Ngôn kịp phản ứng, bồi thêm một cái tát nữa bên mặt còn của .
Cú đ.á.n.h mạnh đến mức đầu lệch hẳn sang một bên.
Trên gương mặt tuấn mỹ đầy vẻ đạo đức giả , mười dấu ngón tay đỏ tươi hiện lên rõ mồn một.
Bạch Ấu Vi trợn tròn mắt, thể tin nổi hét lên: "Khương Nguyễn Nịnh, cô đang cái gì ! Cô điên ! Sao cô dám đánh..."
Khương Nguyễn Nịnh nhanh như chớp, giáng thêm hai cái tát "bốp bốp" xuống mặt ả.
Mặt Bạch Ấu Vi lập tức sưng vù, cô ôm mặt nức nở: "Anh Cẩn Ngôn, em đau quá..."
Phó Cẩn Ngôn hai cái tát cho choáng váng.
Một lúc mới hồn, thấy mặt Bạch Ấu Vi sưng húp như đầu heo, gục lòng đến hoa lê dính hạt mưa, dáng vẻ yếu đuối bất lực lập tức khơi dậy ý bảo vệ của .
Hắn giận dữ bật dậy: "Cô dám động thủ với Ấu Vi, lệnh cho cô lập tức xin !"
Khương Nguyễn Nịnh lạnh.
Ngón tay cô nhanh chóng bấm quyết, miệng lẩm bẩm vài câu, đầu ngón tay búng nhẹ, một luồng ánh sáng bạc mà thường thể thấy bay thẳng xuống chân .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-2-da-bay-doi-cau-nam-nu.html.]
Phó Cẩn Ngôn mới dậy, chân bỗng trượt một cái, ngã rầm xuống đất.
Hắn đau đến tái mặt, trán toát một tầng mồ hôi lạnh, bò dậy nhưng phát hiện một bên chân hình như gãy xương, căn bản thể thẳng.
Khương Nguyễn Nịnh mỉm hài lòng, cuối cùng cũng điều mà kiếp cô nhất.
Hả giận!
Cô vỗ vỗ tay, xoay bỏ thèm ngoảnh .
Bước thang máy.
Khương Nguyễn Nịnh nhắm mắt, điều chỉnh hô hấp để vận hành khí tức trong cơ thể.
Pháp quyết gần như tiêu hao hết sạch linh khí của cô.
Trở kiếp sống đầu tiên, cơ thể ban đầu chút linh khí nào, chỉ thể dựa thần hồn để thúc giục pháp quyết, nhưng tổn hao cơ thể cực lớn.
Tuy nhiên, cũng may là cô còn thể tu luyện từ đầu.
Vừa cô cảm nhận thử, thế giới tuy linh khí loãng, nhưng chỉ cần linh khí là thể tu luyện, bí thuật Huyền môn của cô sẽ thể tái xuất.
Cổng lớn bệnh viện.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi dừng .
Từ chiếc Mercedes màu đen hộ tống phía , bốn đàn ông cao lớn mặc vest đen bước xuống.
Sau khi xuống xe, họ cảnh giác quét mắt quanh môi trường xung quanh, đó đến bên cạnh chiếc Rolls-Royce.
Một vệ sĩ bước lên, mở cửa khoang , cúi cung kính : "Hoắc ."
Hoắc Trầm bước xuống xe. Các vệ sĩ đều chiều cao trung bình 1m83, nhưng khi cạnh họ, vẫn cao hơn vài centimet.