Khương Nguyễn Nịnh nhận lấy cái túi, mỉm : "Là cháu đây ạ, bà Triệu."
"Thật sự là con bé Nịnh Nịnh ." Bà cụ mở to mắt cô, "Bà bảo quen quen mà, lớn thế cơ đấy, thành thiếu nữ xinh ."
"Bà nhớ hồi cháu rời thôn chúng vẫn còn là một con bé gầy gò đen nhẻm trổ mã."
Khương Nguyễn Nịnh : "Vâng, cháu cũng nhiều năm ạ."
Bà cụ cô với vẻ mặt đầy cảm khái: "Lần cháu về tảo mộ cho bà Đào ?"
Khương Nguyễn Nịnh gật đầu.
Trò chuyện thêm vài câu, Khương Nguyễn Nịnh định rời . Bà cụ dúi tay cô chai nước ngọt: "Trên núi nóng, cầm chai nước mà uống."
Khương Nguyễn Nịnh định trả tiền nhưng bà cụ nhất quyết nhận.
"Hồi bà Đào còn sống giúp bà ít việc . Bà mời cháu gái bà chai nước thì lấy tiền nong gì chứ."
"Vậy cháu khách sáo ạ. Bà Triệu, cái bà cầm lấy." Khương Nguyễn Nịnh lấy từ trong túi xách một lá bùa, đưa cho bà cụ, "Đây là bùa bình an, bà mang theo bên thể giúp bà hóa giải tai nạn."
Trên mặt bà cụ đang bao phủ một tầng hắc khí. Ấn đường giữa hai lông mày cũng xám xịt. Đây là điềm báo tai họa đổ máu. Hơn nữa, xem tướng mạo thì tai họa sẽ xảy trong vòng hai ngày tới.
Bà cụ đưa tay nhận lấy, ha hả : "Được , bà xin." Sau đó thuận tay nhét lá bùa túi áo. trong lòng bà coi trọng chuyện lắm. Chỉ nghĩ là Khương Nguyễn Nịnh ngại nhận nước ngọt miễn phí nên mới tặng bà tấm bùa bình an cho phép.
Khương Nguyễn Nịnh xách túi tiền vàng nến thơm to, rời khỏi tiệm tạp hóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-181-nguoi-khong-biet-di-dau-mat-roi.html.]
Đào Thục Hoa chuyển thế đầu thai, Khương Nguyễn Nịnh nán mộ lâu. Cúng tế xong xuôi, đợi lửa tàn hết hẳn cô mới xuống núi.
Xuống núi xong, cô chuẩn về Giang Thành. Khi ngang qua tiệm tạp hóa của bà Triệu, bỗng nhiên thấy tiếng ai đó lớn: "Con gái ơi, con c.h.ế.t t.h.ả.m quá, đều tại , nên để con lên núi một ."
Là tiếng một phụ nữ đang .
Khương Nguyễn Nịnh ngước mắt lên, thấy phía cách cô 4-5 mét một đám đang xúm .
Tiếng của phụ nữ vô cùng bi thương: " sống nữa, con gái mất , còn sống gì nữa chứ."
"Thím Tiền, thím đừng chuyện dại dột." " đấy thím Tiền, nén bi thương !" "Haizz, con bé Tiểu Hồng hiếu thảo hiểu chuyện, chúng đều nó lớn lên. Đừng là thím Tiền, ngay cả hàng xóm láng giềng chúng trong lòng cũng thấy khó chịu lắm." "Đáng tiếc thật, một cô bé đang tuổi trăng tròn thế mà mất."
Trong đám vây quanh.
Khương Nguyễn Nịnh chú ý đến một đàn ông ở hàng cuối cùng. Người đàn ông trông hơn bốn mươi tuổi, hai má hóp , mắt tam bạch, dáng khô đét. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc cũ kỹ và chiếc quần đùi màu xám đen.
So với những dân làng xung quanh ai nấy đều lộ vẻ thương cảm, mặt chẳng biểu cảm gì, cứ im lìm một chỗ một lời, cả toát vẻ u ám.
"Nịnh Nịnh." Bà Triệu thấy Khương Nguyễn Nịnh liền vẫy tay gọi, "Tảo mộ cho bà Đào xong hả?"
Khương Nguyễn Nịnh về phía bà. Cô đám đông đang tụ tập: "Bà Triệu, chỗ đó đông thế ạ? Có chuyện gì xảy ?"
"Cháu mới về nên đấy thôi." Bà Triệu kéo cô sang một bên, thì thầm, "Nhà lão Tiền xảy chuyện , đứa cháu gái Tiền Tiểu Hồng mấy hôm lên núi hái đào, từ trưa mà đến tối thấy về. Nhà họ lên núi tìm thì chỉ thấy một chiếc giày, mặt đất còn vương vũng máu, thì mất ."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.