Tần Phong ngẩng đầu cô, rầu rĩ đáp một tiếng "Ừ".
Xe Khương Nguyễn Nịnh gọi đến nhanh. Cô vẫy tay chào tạm biệt Tần Phong lên xe rời .
Tại ga tàu cao tốc.
Dù dịp lễ tết nhưng vẫn đông, phòng chờ rộng lớn chật kín đợi tàu. Khương Nguyễn Nịnh vất vả lắm mới tìm một chỗ trống, vội vàng qua xuống.
Cô mở app đặt vé, xem điểm đến của : [Huyện Khê Nguyên].
Cái tên địa danh xa xăm mà quen thuộc bỗng gợi lên trong cô bao nhiêu ký ức. Giàn hoa bìm bìm nở rộ bên hàng rào tre, chú ch.ó cỏ nhỏ tên "Tiểu Bạch", còn cả dòng suối nhỏ phía sân nhà... Và khiến cô nhớ nhung nhất chính là bà với nụ hiền từ, dốc hết lòng nuôi nấng cô khôn lớn.
Từ Giang Thành đến huyện Khê Nguyên mất năm tiếng xe. Sau đó từ huyện Khê Nguyên bắt xe về thôn Tú Lệ mất thêm ba tiếng nữa.
Khoảng 10 giờ tối, Khương Nguyễn Nịnh cuối cùng cũng về đến căn nhà nhỏ trong ký ức. Trong sân nhiều năm ở, cỏ dại mọc um tùm, ngôi nhà đất cũng liêu xiêu sắp đổ, xung quanh tối đen như mực, đưa tay thấy năm ngón.
Khương Nguyễn Nịnh bước sân.
Một đốm sáng màu trắng lao nhanh về phía cô, kèm theo tiếng ch.ó sủa mừng rỡ: "Gâu gâu gâu!"
Cô sững sờ, cúi đầu xuống, đốm sáng trắng đó hóa là bạn chơi thuở ấu thơ của cô - "Tiểu Bạch"!
"Tiểu Bạch?" Trong mắt cô ánh lên vẻ ngạc nhiên, "Em thế mà vẫn đầu t.h.a.i ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-179-chu-cho-ngoc-tieu-bach.html.]
Ở thế giới , Tiểu Bạch c.h.ế.t hơn mười năm . Động vật khi qua đời, kiếp vẫn là súc sinh đạo. Cho nên việc đầu t.h.a.i sẽ diễn nhanh. Thông thường, trong vòng từ bảy đến 49 ngày là sẽ đầu t.h.a.i , giống như con chờ đợi lâu mới đến lượt luân hồi.
"Gâu gâu gâu!" Cái đuôi của Tiểu Bạch vẫy tít mù, sung sướng lăn lộn mặt đất.
Khương Nguyễn Nịnh hiểu nó đang gì.
Nó đang bảo: "Chị ơi, em đang đợi chị, em vẫn luôn đợi chị. Chị ơi, em vui quá, cuối cùng Tiểu Bạch cũng đợi chị , Tiểu Bạch nhớ chị lắm lắm."
"Tiểu Bạch, em đúng là đồ ch.ó ngốc." Khương Nguyễn Nịnh xổm xuống, đưa tay vuốt ve nó, hốc mắt ươn ướt, "Nếu chị mãi về thì em định đợi mãi ?"
Kiếp , lâu khi cô nhà họ Khương đón về, bà ngoại gọi điện báo tin Tiểu Bạch mất. Bà còn kể đêm hôm đó Tiểu Bạch chạy phòng cô, gối đầu lên đôi dép lê của cô mà .
Mà kiếp , khi rời khỏi thôn Tú Lệ, cô từng trở nào. Chú ch.ó nhỏ ngốc nghếch vĩnh viễn cũng đợi cô.
"Tiểu Bạch, bây giờ chị đưa em đầu t.h.a.i ? Kiếp , Tiểu Bạch của chúng ch.ó nữa, hãy đầu t.h.a.i một gia đình phú quý, cha yêu thương, cả đời lo cơm áo, một ấm cô chiêu vô tư lự nhé."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Nói xong, giữa các ngón tay Khương Nguyễn Nịnh tỏa một vầng hào quang màu vàng nhạt, bao phủ lấy linh thể của Tiểu Bạch. Linh thể Tiểu Bạch thu nhỏ chỉ bằng bàn tay, ngoan ngoãn gọn trong lòng bàn tay cô. Công đức và tín ngưỡng lực trong cơ thể cô cuồn cuộn truyền linh thể của Tiểu Bạch.
Một lát . Khương Nguyễn Nịnh thu tay . Cô nhanh chóng kết ấn, niệm pháp quyết hư .
Căn sân nhỏ đầy cỏ dại trong nháy mắt băng sương bao phủ. Trong hư xuất hiện một cánh cửa đỏ như máu, xung quanh lượn lờ hắc khí. Cánh cửa mở , một bóng đàn ông cao lớn mặc đồ đen từ từ bước .
"Lần triệu hồi tới là vì chuyện gì?" Người đàn ông đến mặt cô gái, đôi mắt màu bạc lấp lánh băng sương, chút cảm xúc cô.