Khương Nguyễn Nịnh ngẩn , ngước mắt đối diện với đôi mắt đen thẳm u tối của đàn ông. Không vì , cô càng cảm thấy mất tự nhiên hơn.
Lúc , xe chạy đến gần khu chung cư của Khương Nguyễn Nịnh. Cô vội : " về đến nhà , phiền dừng xe."
Hoắc Trầm ngoài cửa sổ xe. Hóa là chạy đến đối diện tòa chung cư cô ở. Anh gật đầu, hiệu cho Nghiêm Minh lái xe qua đó.
Xe đỗ, Khương Nguyễn Nịnh vội vàng đưa tay mở cửa xe, bộ dạng như chỉ xuống xe ngay lập tức. Xuống xe , cô buông một câu "Hoắc , tạm biệt" mà thèm đầu , bước vội vã.
Đi nhanh. Không bao lâu , bóng cô khuất cánh cổng tòa chung cư.
Hoắc Trầm trong xe, cô mới lên tiếng bảo Nghiêm Minh: "Đi thôi."
Nghiêm Minh qua kính chiếu hậu thấy vết m.á.u cổ , do dự một chút thận trọng hỏi: "Hoắc tổng, cổ của ngài... cần đến bệnh viện băng bó ạ?"
Hoắc Trầm giơ tay, ngón tay xương xương chạm nhẹ cổ, đầu ngón tay ấn lên chỗ c.ắ.n rách, nhẹ nhàng vuốt ve. Có chút đau đớn nhẹ truyền đến. Anh nhíu mày, thu ánh từ ngoài cửa sổ, rũ mắt trầm mặc vài giây, giọng thanh lãnh dường như chút phập phồng nào: "Không cần."
Trở căn hộ.
Khương Nguyễn Nịnh phòng tắm rửa sạch sẽ, chờ tắm xong , tâm trạng bình khá nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-150-da-lau-khong-gap.html.]
Lúc nãy khi tắm, cô nghiêm túc phân tích. Sở dĩ cô nảy sinh loại cảm xúc khác thường đó khi đối mặt với Hoắc Trầm, hẳn là liên quan đến m.á.u của . Máu của sức hút tự nhiên đối với cô. Loại sức hút liên quan đến những thứ khác, chỉ đến từ nhu cầu bản năng của cơ thể. Nếu xuất hiện một linh thể trời sinh giống như , cô cũng sẽ nảy sinh cảm giác tương tự.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Nghĩ thông suốt , cô còn rối rắm chuyện nữa. Cô bây giờ còn chuyện quan trọng hơn . Cô siêu độ cho những vong hồn vô tội Kim Hư đạo nhân tàn hại. Những vong hồn đó Kim Hư đạo nhân nhốt trong kết giới, khi c.h.ế.t vẫn luôn siêu sinh, hiện giờ trở thành oán linh, nếu nhập luân hồi thì cần thiết tiến hành siêu độ.
Hiện tại linh lực của cô đang dồi dào. Siêu độ một cho đám oán linh , dẫn đường cho họ xuống địa phủ luân hồi là chuyện thành vấn đề. Siêu độ cho vong hồn là chuyện công đức vô lượng. Cô như chẳng những giúp những vong hồn vô tội , mà đối với bản cô cũng nhiều lợi ích.
Rạng sáng, bốn bề đều cực kỳ yên tĩnh. Khương Nguyễn Nịnh thang máy lên sân thượng. Tới nơi, cô xếp bằng mặt đất, chắp tay ngực, nhắm mắt , miệng lẩm nhẩm Vãng Sinh Chú.
Không khí xung quanh cô nhanh chóng ngưng tụ thành một luồng gió xoáy, luồng gió càng lúc càng lớn, x.é to.ạc một vết nứt trong hư . Trong vết nứt đen ngòm xuất hiện một cánh cửa đỏ như máu, sương đen lượn lờ xung quanh. Cánh cửa đỏ m.á.u chậm rãi mở , phát tiếng vang trầm đục, xa xăm.
Một bóng đàn ông cao gầy, đen kịt bước từ trong cửa.
"Đã lâu gặp." Khương Nguyễn Nịnh đàn ông sương đen bao phủ mắt, chào hỏi một cách tùy ý.
Khoảnh khắc đàn ông xuất hiện, xung quanh dường như đóng băng, mặt tường, mặt đất, vật đều phủ một lớp sương trắng mỏng. Dưới chân Khương Nguyễn Nịnh cũng sinh một lớp băng sương trắng xóa. Cô linh lực hộ thể, băng sương trắng chạm liền tan thành nước nhỏ giọt xuống đất.
"Là ngươi ? Sao ngươi ở đây?" Người đàn ông đ.á.n.h giá cô từ xuống , trong giọng trống rỗng xa xăm tựa hồ mang theo một tia kinh ngạc.