Vương An ngược lo lắng vấn đề an của cô, chỉ : "Điện thoại của và Tiểu Tần đều mở máy 24/24, chuyện gì cô cứ gọi điện liên hệ chúng bất cứ lúc nào."
"Tiểu Tần, chúng thôi." Vương An xong, một bước bãi đỗ xe để lấy xe.
Tần Phong cô: "Vậy cô cẩn thận nhé."
Khương Nguyễn Nịnh gật đầu: "Ừm."
Tần Phong mím môi, yên tại chỗ nhúc nhích, vẻ mặt như thôi.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Khương Nguyễn Nịnh nhướng mày: "Cảnh sát Tiểu Tần gì với ?"
"Cái đó..." Biểu cảm mặt Tần Phong trông vẻ ngượng ngùng, lát mới mở miệng, "Cô Khương, thể kết bạn WeChat ? Nếu tiện thì coi như gì!"
"Kết bạn WeChat? Được thôi." Khương Nguyễn Nịnh lấy điện thoại , mở mã QR WeChat, "Anh quét danh cá nhân của ."
"... Được." Tần Phong cúi đầu, mở khóa điện thoại. Anh nhanh chóng quét mã QR, khi kết bạn với Khương Nguyễn Nịnh xong, mím môi, giọng nhẹ: "Cô Khương, cô cũng về nghỉ ngơi sớm , chúc ngủ ngon."
Nói xong hai chữ "ngủ ngon", liền , nhanh về phía chiếc xe việt dã mà Vương An lái .
Anh mở cửa ghế phụ lái. Lên xe, lúc thắt dây an , Vương An sang , đầy ẩn ý : "Tiểu Tần, mặt đỏ thế ?"
Tần Phong chút luống cuống tay chân cài dây an , sờ lên khuôn mặt đang nóng ran: "Vậy ? Chắc là do nóng quá đấy."
Vương An , gì thêm. Chiếc xe việt dã màu đen rẽ ngã tư đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-146-linh-luc-can-kiet-nghiem-trong.html.]
Khương Nguyễn Nịnh , về phía khu chung cư. Mới hai bước, chân cô mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất. Cô đưa tay vịn cây bên cạnh.
Để trừng trị tên cặn bã Huyền môn , cô cưỡng ép mở mắt địa ngục. Việc tiêu hao sạch sành sanh linh lực trong cơ thể. Hiện tại linh lực cạn kiệt nghiêm trọng, dẫn đến còn chút sức lực nào, đến đường cũng thấy khó khăn.
Khương Nguyễn Nịnh dựa cây từ từ xuống. Cơ thể càng lúc càng vô lực. Đầu óc cũng bắt đầu choáng váng. Tồi tệ hơn là, ý thức của cô cũng bắt đầu mơ hồ.
Khoảnh khắc khi mất ý thức, cô thế mà nghĩ, giá như Hoắc Trầm ở bên cạnh thì mấy. Chỉ cần cho cô hút vài ngụm m.á.u của , cô sẽ hồi phục ngay.
Cao ốc Hoắc thị. 1 giờ sáng. Cả tòa nhà vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Văn phòng Tổng giám đốc. Hoắc Trầm xử lý xong tập tài liệu cuối cùng trong tay, đưa tay day day sống mũi, gập máy tính .
"Hoắc tổng, cuộc họp ở Liêu Thành cần lùi giờ ?" Nghiêm Minh xem lịch trình ngày mai, 9 giờ sáng cuộc họp thương mại bên Liêu Thành.
Hoắc Trầm là phát biểu chính. Theo lẽ thường, họ đều đến một ngày. Bây giờ muộn thế . Nếu xuất phát Liêu Thành ngay thì cũng 4-5 giờ sáng mới đến nơi. Điều nghĩa là Hoắc Trầm gần như thời gian nghỉ ngơi.
"Không cần." Hoắc Trầm dậy, giọng khàn khàn lộ rõ vẻ mệt mỏi, "Cuộc họp vẫn diễn đúng giờ, xuất phát Liêu Thành ngay bây giờ."
Chiếc Rolls-Royce màu đen lăn bánh khỏi bãi đỗ xe ngầm của Hoắc thị. Hoắc Trầm vô cùng mệt mỏi nhưng hề buồn ngủ. Làm việc với máy tính quá lâu khiến mắt khô rát, nghiêng đầu ngoài cửa sổ xe, thư giãn đôi mắt mệt mỏi.
Bỗng nhiên. Dưới một gốc cây cổ thụ cách đó xa, một bóng hình quen thuộc lọt mắt . Thiếu nữ dựa cây, nhắm nghiền mắt, sắc mặt tái nhợt bất thường.
Hoắc Trầm sững , lập tức lệnh: "Dừng xe."