"Còn chị Triệu, Tiểu Lý, họ đều c.h.é.m thương..."
"Lúc đó vệ sinh nên mới thoát kiếp nạn , nếu thì, huhuhu..."
Trần Vi đầu .
Thấy thực tập sinh Trịnh Lộ Lộ đang .
Lúc , sắc mặt Trịnh Lộ Lộ cũng trắng bệch, cả run rẩy, dù may mắn thoát nạn nhưng vẫn sợ hãi đến phát .
Cô từ nhà vệ sinh trở về thì thấy cảnh sát đang bắt giữ ông chủ chuỗi nhà hàng.
Trên mặt đất năm sáu la liệt.
Ai nấy đầy máu, nhắm mắt bất tỉnh nhân sự.
Trên sàn, tường, cửa kính, cũng dính vết máu.
Nhìn những đồng nghiệp sớm chiều chung sống giờ sống c.h.ế.t rõ trong vũng máu, thoát nạn như cô ngoài cảm thấy may mắn , phần nhiều là sợ hãi.
" , đáng sợ quá." Lại một giọng vang lên, đàn ông rõ ràng vẫn còn hồn, giọng cũng run, "May mà lúc đó cũng vệ sinh."
"Nếu thì..."
Người đàn ông nuốt nước bọt, đầu Trần Vi: "Tiểu Trần, em chứ? Chỗ của em gần cửa chính nhất, hơn nữa vụ việc em cũng tham gia. Tiểu Trương và Tiểu Hứa cùng em phỏng vấn bài thương nặng nhất, tên cặn bã c.h.é.m mười mấy nhát."
Tay chân Trần Vi càng thêm lạnh lẽo, giọng cô khô khốc: "Em , lúc đó em trốn phòng ."
"May mà em trốn kịp." Nam đồng nghiệp cũng thấy may mắn cho cô, "Nếu , đầu tiên gặp họa chắc chắn là em. Cũng những khác thế nào , haizz, đúng là tai bay vạ gió!"
"Lát nữa định đến bệnh viện xem , cùng ?" Nam đồng nghiệp hỏi.
Trần Vi gật đầu: "Đi."
Trịnh Lộ Lộ cũng gật đầu: "Đương nhiên là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-109-hoi-han-vi-nghi-ngo-co-ay.html.]
Mấy đồng nghiệp thương nhân viên y tế đưa .
Thương thế thế nào vẫn rõ.
Bọn họ đương nhiên đến bệnh viện túc trực chờ tin tức.
"Được, chúng cùng ." Nam đồng nghiệp hai , thấy cả hai đều thần sắc hoảng loạn, sắc mặt tái nhợt bèn , "Anh lái xe, hai xe nhé."
Trần Vi xe riêng.
với trạng thái hiện giờ, cô quả thực lái xe nổi, tay cô vẫn còn run dữ dội, cảm giác tay chân đều cứng đờ.
Trên đường đến bệnh viện.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Trời trong xanh, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu trong xe.
Dải phân cách giữa đường trồng đầy hoa tươi, hương hoa thoang thoảng len lỏi qua khe cửa kính bay .
Trần Vi cảnh tượng xe cộ tấp nập, qua kẻ náo nhiệt bên ngoài cửa sổ, tâm trạng cuối cùng cũng bình đôi chút, cô cầm điện thoại, nhắn tin trả lời WeChat của Khương Nguyễn Nịnh.
Vivi: [Cô Khương, cảm ơn cô! Nếu cô nhắc nhở, lẽ giờ còn cõi đời nữa! Cô dự đoán chuẩn lắm, ông chủ chuỗi nhà hàng thực sự đến tòa soạn c.h.é.m ! Rất nhiều đồng nghiệp của c.h.é.m thương, giờ vẫn sống c.h.ế.t . thật hối hận vì tin cô ngay từ đầu, nếu , thể nhắc nhở họ sớm hơn. Có lẽ, sẽ nhiều thương như .]
Trần Vi hối hận vô cùng.
Hối hận vì khi nhận mấy tin nhắn nhắc nhở của Khương Nguyễn Nịnh, cô cảnh báo cho các đồng nghiệp khác ngay.
Đến khi cô cảnh báo thì quá muộn.
Cứ nghĩ đến đây, cô hối hận và tự trách c.h.ế.t.
Cô bây giờ thì , nhưng những đồng nghiệp đó...
Đều do sự tự cho là đúng của cô mới khiến nhiều đồng nghiệp thương như , cô thể tha thứ cho bản !
Khương Nguyễn Nịnh khi gửi xong mấy tin nhắn nhắc nhở , cũng cảm ứng mệnh của Trần Vi sự đổi.