Kinh Doanh Siêu Thị, Nhưng Lại Là Nhà Cung Cấp Vạn Giới - Chương 77: Vị diện vô hạn - Người chơi số 21
Cập nhật lúc: 2025-12-28 11:26:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi mỗi thành viên của công hội Lam Kiêu đều cầm tay một chiếc thẻ hội viên, siêu thị nhỏ bỗng chốc náo nhiệt chẳng khác nào cái chợ vỡ.
“Rau củ tươi rói luôn , đang mơ ?”
“Khoan , mấy thứ rau củ biến đổi gen đấy chứ? Cà chua chẳng vị cà chua, ngô thì ngọt cũng chẳng dẻo…”
“Có đồ tươi là , còn kén chọn cái gì nữa?”
“Này, quả dưa hấu là trúng mà!”
“Nhiều loại rượu thật đấy!”
“Này, máy bán hàng tự động bên ngoài mà chọn, tìm đồ còn nhanh hơn tự dạo nhiều. Với ở đó nhiều món còn kịp lên kệ .”
Lời dứt, ít liền ùa máy bán hàng tự động bên ngoài để chọn mua.
An Dật Kiêu thấy món đồ xuất hiện phía Chu Lê, kinh ngạc hỏi: “Đó là dùi cui điện ?”
“Cái gọi là thiết phòng .” Chu Lê đáp.
An Dật Kiêu: “...”
Đổi cái tên thì nó dùi cui điện nữa chắc?
Chu Lê giải thích: “Nghe tên dùi cui điện thấy nguy hiểm quá, gọi là thiết phòng mới mang cảm giác an tuyệt đối cho dùng chứ.”
Dùi cui điện chích thì đau đến thấu trời xanh, nhưng dùng dị chủng thì chắc hiệu quả, bởi Chu Lê cũng đặt mục tiêu khách hàng ở vị diện .
Thế nhưng, An Dật Kiêu vẫn mua một chiếc.
“Giao thủ với dị chủng chủ yếu là đ.á.n.h đòn bất ngờ, dù chỉ ngăn cản chúng trong hai giây thì cũng đủ để tạo cơ hội sử dụng đạo cụ .”
Nhờ câu của An Dật Kiêu, dùi cui điện nhanh ch.óng các thành viên công hội Lam Kiêu tranh mua sạch.
Chu Lê doanh thu tăng vọt mà tươi rạng rỡ: “ là ở sảnh công cộng vẫn nhất!”
Tuy những đơn hàng khổng lồ, nhưng nhờ lượng khách đông đảo nên doanh thu trong ngày vẫn tăng lên vù vù.
An Dật Kiêu hỏi: “Đồ mà chủ nhiệm giáo d.ụ.c yêu cầu, tiểu chủ quán chuẩn xong ?”
“Rồi, chuẩn 500 bộ, nếu thừa thì thể mang nơi khác bán.”
An Dật Kiêu : “Vậy phiền tiểu chủ quán chờ nửa ngày. sẽ tranh thủ dưỡng thương trong đêm nay, sáng mai chúng xuất phát đến trường Minh Đức.”
Người của công hội Lam Kiêu An Dật Kiêu trường Minh Đức thì liền dừng việc mua sắm, đồng loạt vây quanh .
Trần Lâm Hoán lo lắng: “Hội trưởng, vết thương của chị vẫn lành, vội vàng xuống một phó bản cấp S khác như ?”
Chu Lê lặng lẽ xem.
Hiển nhiên là An Dật Kiêu vẫn cho đám đàn em trong hiệp hội chuyện định đến trường Minh Đức. Thậm chí, cô còn kịp soạn thảo hồ sơ thông quan "Thôn Lê Minh" để lưu hiệp hội — đây vốn là quy định bắt buộc của công hội Lam Kiêu khi bất kỳ ai thành phó bản, nhằm tìm điểm chung hoặc mối liên kết giữa chúng.
An Dật Kiêu trấn an: “17 giờ chiều nay họp sẽ giải thích rõ với , còn giờ thì cứ tập trung mua sắm .”
Mọi ngơ ngác.
Vị hội trưởng vốn việc sấm rền gió cuốn của họ, nay gác chuyện phó bản để bảo họ tập trung mua sắm ?
đúng là đồ trong siêu thị đáng để họ điên cuồng quét hàng.
“ chịu đủ cảnh ăn mì tôm gói gia vị , mì ở đây thế mà đủ cả !”
Mua, mua hết!
“Mấy món ăn vặt đều chất phụ gia thực phẩm luôn, trời ạ, đúng là vị nguyên bản .”
Mua, mua luôn.
Chu Lê: “?”
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Chu Lê, An Dật Kiêu bật , bảo mua một phần thức ăn hằng ngày của dân ở đây về.
Chẳng mấy chốc, đó cầm một chiếc hamburger .
An Dật Kiêu : “Tiểu chủ quán, mời cô ăn thử.”
“Cảm ơn, nhưng ăn sáng .”
“Cô cứ nếm thử , đây là món hamburger bò bán chạy nhất ở chỗ chúng đấy.”
Thấy An Dật Kiêu nhiệt tình đề cử, Chu Lê nghĩ bụng dù đây cũng là nhân viên của , chắc đến mức phản , thế là cô nhận lấy.
Mở lớp vỏ , Chu Lê dòng chữ “Hamburger bò” bao bì, vật thật tay.
Cái thể là giống ảnh minh họa, mà là chẳng liên quan gì đến luôn.
“Hamburger bò đây hả?”
An Dật Kiêu nghiêm túc gật đầu: “Ừm, hamburger bò.”
“Bò khí ?”
“Chủ quán bảo là thêm sốt thịt bò .”
Chu Lê: “...”
Cô c.ắ.n một miếng, vị tệ đến mức lập tức phun ngay.
“Xin , thật sự là... oẹ...”
Chiếc hamburger tuy là sốt thịt bò, nhưng cô cảm nhận bất kỳ vụn thịt sợi thịt nào, ngược chỉ thấy một mùi vị tanh tưởi cực kỳ khó chịu.
Hệ thống nhịn lên tiếng: “Lần đầu tiên thấy ký chủ thất thố như đấy.”
Chu Lê mô tả cảm giác của với hệ thống: “Cái vị giống như thịt bò tươi bỏ nước sôi sùng sục để hầm mà cho thêm chút muối, mì chính nước tương nào . Hầm xong thì vớt cái đám bọt m.á.u đó đóng hộp, đợi lên men phết lên bánh mì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-doanh-sieu-thi-nhung-lai-la-nha-cung-cap-van-gioi/chuong-77-vi-dien-vo-han-nguoi-choi-so-21.html.]
Hệ thống đáp: “Nói chính xác thì bọt m.á.u đó là sắc tố thịt và protein, đều là tinh hoa cả đấy.”
“Đừng nữa, oẹ đây .”
An Dật Kiêu đưa cho Chu Lê một tờ khăn giấy.
Chu Lê hỏi: “Bình thường các ăn mấy thứ ?”
“Đa là .”
“Mọi tìm chất phụ gia thực phẩm... như muối, nước tương rượu nấu ăn ?”
“Mấy thứ đó khan hiếm lắm.”
Kể từ khi "Trò chơi" giáng xuống, trật tự xã hội vốn sụp đổ . Để sinh tồn, tâm trí đều dồn hết việc nghiên cứu và tính toán các phó bản. Các nhà khoa học cảm thấy nghiên cứu cũng vô dụng nên mất động lực. Công nhân đến nhà máy việc, khiến hàng loạt công xưởng đóng cửa. Nông sản thì do "Trò chơi" và một ít chơi nguồn cung cấp, đồng ruộng bỏ hoang thành nơi hoang dã.
Rất nhanh đó, chơi phát hiện ở sảnh công cộng bán những loại thực phẩm lành mạnh, phù hợp với tiêu chuẩn dinh dưỡng, vì thế chuyện thức ăn ngon còn là điều họ quan tâm nhất nữa.
Chu Lê nhíu mày: “Không đúng chứ, nếu lâu ngày ăn muối, cơ thể chắc chắn sẽ gặp vấn đề.”
An Dật Kiêu giải thích: “Thức ăn vẫn thêm muối và các chất phụ gia, nhưng loại đóng gói riêng biệt để bán lẻ.”
Cô ngắt một lá xà lách mà Chu Lê chạm đưa lên miệng, tiếp: “Đây là thực phẩm hữu cơ, đều ăn rau củ hữu cơ cả. Cô đầu ăn lẽ quen, ăn lâu dần sẽ thấy thôi.”
Chu Lê cảm thán: “Cái 'Trò chơi' cũng chú trọng đến sức khỏe ăn uống của nhỉ.”
Trần Lâm Hoán bên cạnh mỉa mai: “Đây là kiểu hài hước đen tối gì ?”
An Dật Kiêu : “Việc cũng giống như con chăn nuôi gia súc gia cầm thôi. Chỉ cung cấp loại thức ăn giúp chúng nhanh ch.óng lớn để lấy thịt, mà chẳng cần quan tâm chúng thích khẩu vị thế nào.”
Sự so sánh xác đáng, Chu Lê gật đầu đồng tình. Cô ngậm vài viên kẹo bạc hà, uống thêm mấy ngụm Coca. Cái dư vị của thứ “sốt thịt bò” cuối cùng cũng tan .
Chu Lê hứng thú trò chuyện tiếp: “Bình thường nấu cơm ?”
Trần Lâm Hoán đáp: “Có thời gian thì tất nhiên thu thập công lược, nghiên cứu phó bản, thì cũng xả một chút, ai rảnh mà nghiên cứu nấu nướng? Mà dù rảnh thật nữa thì cũng tìm nơi bán nguyên liệu và gia vị chứ.”
Chu Lê hiểu vì thực phẩm chế biến sẵn ưa chuộng đến thế.
“ mà cái 'Trò chơi' quá đáng thật đấy, mì tôm gói gia vị thì gọi là mì tôm ?” Chu Lê .
“ thế!” Những chơi đang mua sắm cũng bất bình phụ họa theo.
An Dật Kiêu nhận xét: “Chắc là muối thêm sẵn vắt mì khi chế biến , còn các gói gia vị bổ sung coi là lành mạnh và thiếu dinh dưỡng.”
“Cách mô tả của cô giống hệt kiểu phụ 'vì cho con' .”
Chu Lê nhớ những phụ ghé siêu thị nhà , ít coi đồ ăn vặt là thực phẩm rác, mì tôm càng là rác của rác. Hồi Mục Khôn mở tiệm b.ún ốc, ít phụ đưa đón con học cứ mặt họ mà lầm bầm rằng đồ ăn nhanh dùng dầu cống rãnh, chỉ đồ nhà cho gì ngoài muối mới là nhất...
Một chơi châm chọc: “Làm gì cha nào dồn con cái chỗ c.h.ế.t chứ?”
Vừa dứt lời, bầu khí bỗng trở nên quỷ dị.
Trần Lâm Hoán lẩm bẩm một câu: “Vượt qua bao nhiêu phó bản như , loại phụ đó bộ còn ít ?”
Câu khiến rơi trầm mặc, rõ ràng nó chạm đúng nỗi lòng của họ.
Là một khá cởi mở, Chu Lê tiện tham gia chủ đề . Vừa bên ngoài vài gương mặt mới xuất hiện, cô liền cất tiếng chào: “Chào mừng quý khách đến với Siêu thị Hảo Sinh Hoạt.”
Nhóm An Dật Kiêu đầu ngoài.
Mấy kẻ vốn đang lén lút quan sát siêu thị nhỏ lập tức sợ đến mức đầu chạy biến. dù họ nhanh đến , ở địa bàn của công hội Lam Kiêu thì cũng như cá chậu chim l.ồ.ng, khó lòng thoát khỏi.
“Hội trưởng, là của hiệp hội Tiêu Dao.” Trần Lâm Hoán khi thẩm vấn xong liền báo cáo.
An Dật Kiêu lệnh: “Mời bọn họ về hiệp hội , đừng ở đây quấy rầy tiểu chủ quán ăn.”
Ngoại trừ những thành viên còn đang xếp hàng mua sắm, đa các thành viên khác đều áp giải của hiệp hội Tiêu Dao về trụ sở công hội Lam Kiêu.
Chu Lê bận tâm đến chuyện xích mích giữa hai hiệp hội.
*
Ngày hôm , An Dật Kiêu lên đường đến trường Minh Đức. Trần Lâm Hoán đợi đến lúc siêu thị mở cửa thì tới chuyển lời của An Dật Kiêu.
Chu Lê hỏi: “Chỉ một cô thôi ?”
“Còn mấy chơi của bên trung gian nữa. Hội trưởng bán thông tin Đoạn Tịnh còn sống cho họ và nhận một khoản phí cảm tạ. Biết hội trưởng cũng trường Minh Đức, họ liền cử đến hỗ trợ.”
“Ồ.” Chu Lê ngoài, treo tấm biển tạm dừng kinh doanh.
Những chơi lặn lội đến mua sắm đều ngẩn ngơ: “Sao mở cửa đóng ?”
“ tìm nhân viên của , đây là thỏa thuận .”
“Siêu thị còn nhân viên khác nữa ?”
Chu Lê đáp: “An Dật Kiêu đấy, cô với ?”
Các thành viên công hội Lam Kiêu xong thì mặt mày ngơ ngác như sét đ.á.n.h.
Trần Lâm Hoán thì vẫn bình tĩnh, rõ ràng cô chuyện từ An Dật Kiêu. Không chỉ dặn dò việc , An Dật Kiêu còn giao phần lớn quyền hành của công hội cho cô , chuẩn sẵn tâm lý thể sẽ về.
Và Trần Lâm Hoán cũng hiểu rằng, siêu thị nhỏ là sự tồn tại duy nhất thể đưa hội trưởng trở về, nên cô sẽ ngăn cản Chu Lê. Cô chặn các thành viên khác , còn những kẻ vãng lai dò hỏi chi tiết về siêu thị cũng thể ngăn cản quyết định đóng cửa của Chu Lê.
Sau khi đóng cửa cẩn thận, Chu Lê với hệ thống: “Định vị vị trí của nhân viên An Dật Kiêu.”
“Đã định vị xong, bắt đầu quá trình chuyển giao vị diện.”
Ngay mặt bao nhiêu chơi, siêu thị nhỏ bỗng chốc biến mất dấu vết.
Những chơi khác thì bàng hoàng kinh ngạc, riêng thành viên công hội Lam Kiêu cảm thấy may mắn: “May mà hội trưởng bảo chúng tranh thủ thẻ hội viên, gom bao nhiêu hàng thì gom bấy nhiêu.”
Chứ như các hiệp hội khác, nhận tin quá muộn, đến quá trễ, thì đúng là đến cái bóng của siêu thị cũng chẳng còn mà .
--------------------