Kinh Doanh Siêu Thị, Nhưng Lại Là Nhà Cung Cấp Vạn Giới - Chương 14: Vị diện cổ đại: Đào Nguyên 14

Cập nhật lúc: 2025-12-27 09:12:04
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kiều Tứ Nương mua sắm ít nhu yếu phẩm, nào là chảo sắt, bạt che, thùng nước, đồ dùng phòng ngủ, thậm chí còn cả xe đẩy tay.

 

Đến khi khuân hết đồ bãi đất trống bên ngoài, nàng mới hậu tri hậu giác nhận thuê vẫn còn thiếu.

 

Đứng trong hàng chờ, Đậu Đại Lang và Trần Ngũ Lang thấy cảnh mà lòng nóng như lửa đốt.

 

Số hàng thoạt thì nhiều, nhưng một khi vận chuyển về huyện thành, e rằng chẳng mấy chốc sẽ bán sạch sành sanh. Lẽ bọn họ nên nghiến răng đặt mua thêm một ít mới .

 

Kiều Tứ Nương kiểm kê xong đơn hàng, như chợt nhớ điều gì, nàng vội cầm chiếc đèn pin lên hỏi: “Thần nữ, loại ống sắt phát sáng còn ?”

 

Chiếc đèn pin trong tay nàng là thấy Chiêu Trường Nhạn mua nên mới mua theo. Ban đêm, vật thể phát ánh sáng rực rỡ chẳng khác nào ban ngày, so với đèn dầu nến thì thực dụng và ưu việt hơn hẳn.

 

Chu Lê đáp: “Hết .”

 

Lần , đám lưu dân phát hiện công dụng của đèn pin nên quét sạch mấy chiếc ít ỏi trong siêu thị. Sau đó cô mới nhớ đèn pin dùng pin lithium, cần sạc điện mới dùng . Một khi hết điện, họ chỉ thể tìm đến cô để sạc; nếu cô mặt, đèn pin liền trở thành vật vô dụng.

 

, cô nhập thêm đèn pin nữa mà chuyển sang mua đèn dầu kiểu cũ. Đèn dầu là sản vật của thế kỷ , hiện nay ngày càng ít dùng, song ở những khu vực tôn giáo và nông thôn vẫn còn thấy bóng dáng của chúng. Nếu vì vẫn còn thị trường, e rằng sớm ngừng sản xuất.

 

Chu Lê mua hai trăm chiếc đèn dầu, kèm theo mấy trăm cân bơ khói.

 

Kiều Tứ Nương tin đèn pin hết, thất vọng thì ít mà thầm mừng thì nhiều. Đồ vật càng ít , càng quý hiếm.

 

Chu Lê lấy đèn dầu , gợi ý: “Hay là cô xem thử loại đèn dầu ?”

 

Cô biểu diễn cách sử dụng cho Kiều Tứ Nương xem một lượt, từ lắp bấc, thêm bơ, thắp lửa, điều chỉnh độ lớn của ngọn lửa, cho đến khi đậy chụp đèn .

 

Kiều Tứ Nương lập tức quyết định lấy hai mươi chiếc đèn cùng một trăm cân bơ.

 

 

Sau khi bàn giao xong hàng hóa cho ba đại lý, siêu thị mở cửa hơn ba canh giờ. Lúc , bên ngoài tụ tập ngày càng đông lưu dân.

 

lấp ló ngoài cửa, do dự nên mua đồ ; thì dứt khoát vây quanh xem Kiều Tứ Nương và Đậu Đại Lang kiểm kê hàng hóa chất cao như núi.

 

“Thần nữ thật sự giao cho họ nhiều hàng như !”

 

“Nói nhảm gì thế? Thần nữ thể gạt .”

 

“Chậc, chẳng kẻ nào hai ngày còn nghi ngờ Thần nữ l.ừ.a đ.ả.o.”

 

“Đừng hươu vượn! Ta từng bất kính với Thần nữ!”

 

Bên trong siêu thị, Chu Lê mệt mỏi vật ghế.

 

Hệ thống lên tiếng: “Khuân vác đều là họ , cô chỉ động mồm động miệng thôi, mệt chỗ nào chứ?”

 

Chu Lê: “…”

 

Bỗng nhiên, cô thấy Chiêu Trường Nhạn đang nghỉ chân ở khu đồ dùng ngoài trời. Dường như cảm nhận ánh mắt của cô, Chiêu Trường Nhạn xách một túi đồ tới quầy thu ngân, chỉ hình ảnh lều trại đó hỏi: “Tiểu chủ quán, đây là doanh trướng ?”

 

Chu Lê gật đầu: “ . Ta thường gọi là lều trại. Nó lớn như doanh trướng, gian bên trong thậm chí còn chật đến mức thể thẳng lưng. chiếc lều cô đang cầm thể ngủ hai , thông thoáng, chống mưa, còn thể ngăn muỗi.”

 

Mắt Chiêu Trường Nhạn sáng lên: “Có loại nào lớn hơn ?”

 

“Loại lớn nhất thể chứa bốn . Còn loại lớn hơn nữa là lều thi công hoặc lều cứu trợ, thứ đó đặt .”

 

Chiêu Trường Nhạn suy nghĩ giây lát, mỉm : “Vậy lấy chiếc lều .”

 

Chu Lê chỉ về phía máy thu ngân tự động phía nàng: “Sau thể tự thanh toán ở đó. Máy hiện bao nhiêu tiền thì cứ dùng thẻ của quẹt một cái là xong.”

 

Chiêu Trường Nhạn sớm chú ý tới chiếc hộp sắt kỳ lạ , nhưng vì Chu Lê lên tiếng nên nàng dám tự tiện động .

 

“Chẳng lẽ đó cũng là tiên khí ?” nàng kinh ngạc hỏi.

 

Chu Lê ậm ừ: “… Ừ.”

 

Cô dạy Chiêu Trường Nhạn cách sử dụng máy thu ngân, từ việc quét mã vạch cho đến khi giá cả hiển thị màn hình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-doanh-sieu-thi-nhung-lai-la-nha-cung-cap-van-gioi/chuong-14-vi-dien-co-dai-dao-nguyen-14.html.]

Máy điều chỉnh sang chữ Phồn thể, chỉ giá tiền vẫn hiển thị bằng chữ Ả Rập. Chu Lê cho rằng điều thành vấn đề, bởi nhiều mua sắm, phần lớn lưu dân quen mặt những con .

 

Khi thấy chiếc lều xuất hiện “tiên khí”, Chiêu Trường Nhạn một nữa kinh hãi thần thông quảng đại của Chu Lê.

 

Chu Lê quầy thu ngân nghỉ. Những lưu dân khác thấy Chiêu Trường Nhạn mua đồ cũng tò mò vây , ríu rít hỏi han.

 

Chiêu Trường Nhạn thuật lời Chu Lê cho họ , khiến trong siêu thị lập tức vang lên những tiếng trầm trồ kinh ngạc.

 

Thanh toán xong, nàng lấy chiếc đèn pin từ trong túi : “Tiểu chủ quán, còn một việc thỉnh giáo.”

 

Chu Lê hiểu: “Hết sáng ?”

 

“Tiểu chủ quán quả nhiên liệu sự như thần.”

 

Chu Lê bật : “Ta liệu sự như thần. Đèn dù bền đến mấy, dùng liên tục nhiều ngày thì cũng hết điện thôi.”

 

Chiêu Trường Nhạn hỏi: “Vậy để… bổ điện cho nó?”

 

Trong lòng nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ thỉnh Điện Mẫu đến thi triển pháp thuật? Động phủ của tiểu chủ quán đèn đuốc sáng trưng như , điện ở đây chẳng lẽ cũng do Điện Mẫu ban xuống?

 

Chu Lê giải thích nguồn gốc của điện, chỉ : “Chỗ thể sạc điện. Một đồng tiền sạc đầy ba .”

 

Siêu thị cung cấp dịch vụ , lượng điện tiêu hao Chu Lê tự gánh.

 

Hệ thống lẩm bẩm: “Đây là hành vi gian thương gì thế? Sạc đầy một chỉ tốn 0.17 điện.”

 

Chu Lê đáp: “Ngươi quên chính ngươi là kẻ tăng giá ? Hơn nữa, đồng tiền nhiều quá thì sẽ mất giá.”

 

Kể từ khi một lượng lớn đồng tiền và tiền chì đưa lên sàn đấu giá, giá giảm từ ba tệ một đồng xuống còn hai phẩy tám tệ. Sau chắc chắn sẽ còn giảm nữa. Cô khiến đám lưu dân hiểu rằng tiền tệ ở chỗ cô cũng vĩnh viễn bất biến.

 

Hệ thống: “…”

 

Chiêu Trường Nhạn lưu ý Chu Lê là thu “đồng tiền”. Dù hiểu vì tiểu chủ quán bắt đầu thu tiền tệ của thế gian, nàng cũng hỏi nhiều, chỉ lấy một đồng tiền của Sở quốc, đưa cùng chiếc đèn pin.

 

Chu Lê : “Nửa canh giờ lấy.”

 

Mua xong lều trại, Chiêu Trường Nhạn rời ngay mà tiếp tục dạo quanh siêu thị. Cuối cùng, nàng mua thêm một xe kéo nhỏ gấp gọn, một sợi dây thừng co giãn, một chiếc nồi canh, một bộ áo mưa, một chiếc ô, một cái đồng hồ báo thức, vài bánh xà phòng thơm cùng một ít lương thực và nước uống.

 

Chu Lê hỏi: “Cô sắp xa ?”

 

Chiêu Trường Nhạn ngạc nhiên khi Chu Lê đoán dự tính của : “Vâng. Ta định tiếp tục xuống phía Nam, đến Hưng Vương phủ.”

 

Hưng Vương phủ là kinh đô của Đại Việt. Ban đầu, Chiêu Trường Nhạn dự định đến Tự Châu nương nhờ cữu cữu là Thứ sử Tự Châu Hứa Sư Dụ. con đường từ Trường Sa phủ đến Tự Châu chặn, nàng buộc xuôi Nam, tiến địa giới Sâm Châu, qua Quế Châu mới vòng ngược lên phía Bắc.

 

Sự xuất hiện của siêu thị khiến nàng đổi kế hoạch. Đường đến Tự Châu hiểm trở trùng trùng, biến khó lường. Chi bằng đến Hưng Vương phủ gây dựng danh tiếng , mới sai liên lạc với cữu cữu.

 

Hoàng đế Đại Việt hoang dâm vô độ, sủng tín vu nữ, nội thị và nữ quan, giao chính sự cho họ nắm giữ. Đối với giới văn nhân, ông là bạo quân tàn ngược; bách tính sưu cao thuế nặng ép đến mức bỏ xứ mà hoặc trốn rừng cướp. đối với nàng, sự ngu chính là cơ hội.

 

Sự tồn tại của Thần nữ lẽ sẽ giúp nàng nhanh ch.óng vững gót chân. Nghĩ đến đây, Chiêu Trường Nhạn liếc Chu Lê một cái vội rũ mắt xuống.

 

“Tiểu chủ quán…”

 

“Có chuyện gì ?” Chu Lê hỏi.

 

Chiêu Trường Nhạn há miệng định , cuối cùng nuốt lời: “Không gì.”

 

“Sạc xong .” Chu Lê trả đèn pin, hỏi thêm, “Nếu cô sắp rời , tiền trong thẻ rút ?”

 

Chiêu Trường Nhạn lắc đầu: “Nếu còn sống đến Hưng Vương phủ, nhất định sẽ .” Nàng chuyển đề tài, “Có điều, mang theo vài thứ dùng dọc đường, tiểu chủ quán gợi ý gì ?”

 

Chu Lê đưa cho nàng một con d.a.o gấp đa năng cùng vài hộp diêm. Nhớ tới việc đó Chiêu Trường Nhạn từng hỏi về sách nhận gỗ quý, cô liền lấy một cuốn Sách tranh nhận các loại gỗ quý thế giới.

 

“Đây là cuốn sách cô cần.”

 

Chiêu Trường Nhạn lập tức đặt đồ xuống, hai tay nâng sách lên lật xem. Thấy hình ảnh bên trong giống hệt vật thật, nàng kinh thán: “Tiểu chủ quán phong ấn cây cối trong sách ? Thủ pháp thật cao minh!”

 

Chu Lê: “…”

 

 

Loading...