Kinh Doanh Siêu Thị, Nhưng Lại Là Nhà Cung Cấp Vạn Giới - Chương 11: Vị diện cổ đại - Đào Nguyên 11
Cập nhật lúc: 2025-12-27 09:12:01
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tin tức Chu Lê sắp rời một thời gian nhanh truyền tới tai đám lưu dân.
Ban đầu, bọn họ chỉ lo tiền trong thẻ hội viên còn dùng hết. ngay đó, cảm giác cấp bách vì vật tư khan hiếm liền trỗi dậy. Ba kẻ bỏ khoản tiền lớn để giành quyền phân phối càng sốt ruột, vây quanh Chiêu Trường Nhạn dò hỏi tình hình.
Mãi đến khi Chiêu Trường Nhạn lên tiếng: “Chư vị chớ lo. Tiểu chủ quán chỉ tạm bế quan, để gom thêm vật tư, hòng ban thêm ân huệ cho bá tánh thiên hạ thôi.”
“Thật ?” Đám vẫn còn bán tín bán nghi.
Chiêu Trường Nhạn nhíu mày: “Sao các ngươi dám nghi ngờ tiểu chủ quán? Trước khi lo nàng ôm tiền bỏ chạy, chi bằng tự ngẫm mấy ngày nay các ngươi ăn mặc . Hỏi lòng xem, các ngươi thực sự chịu thiệt chăng?”
Đám lưu dân câm lặng. Họ hiểu rõ giá trị những thứ đem đổi hơn ai hết. Như chiếc hộp gỗ sơn của Tiển Tam Nương, nếu bán cho khác cùng lắm vài trăm văn, giữa thời loạn lạc chỉ đủ mua một đấu gạo. Thế mà ở siêu thị nhỏ, một đấu gạo chỉ tốn tới ba mươi sáu đồng!
Nhà nào nhà nấy đều tích trữ ít nhất một thạch gạo, kể những thứ khan hiếm như dầu, muối, đường. Từ khi siêu thị nhỏ, họ chỉ ăn no mặc ấm, sức khỏe cũng khá hơn nhiều. Ngay cả khi khai hoang dựng trại, tay chân cũng lực, năng suất tăng lên rõ rệt. đổi , họ cũng dần dần sinh lòng ỷ .
Tiển Tam Nương thở dài: “Xin Thất Nương lượng thứ. Chúng khổ cực lâu nên mới sợ. Tiểu chủ quán đột ngột xuất hiện, bỗng nhiên rời , ai nấy đều thấp thỏm, mê mang.”
Chiêu Trường Nhạn hiểu tâm trạng của Tiển Tam Nương. Bởi khi Chu Lê sẽ , lòng nàng cũng rối như tơ vò. Dẫu ngay đầu gặp mặt, Chu Lê nhắc đến chuyện sớm muộn cũng rời , nhưng khi nàng vẫn thật sự hiểu siêu thị nhỏ đối với đám lưu dân quan trọng đến nhường nào.
Chiêu Trường Nhạn tiếp: “Tiểu chủ quán bảo ngày mai sẽ tạm rời , nên hôm nay sẽ dỡ bỏ lệnh hạn chế mua sắm. Đồng thời, nàng cũng hứa, nếu ai thực sự lo nàng một trở , thể đến tìm nàng để lấy tiền trong thẻ.”
Để phòng kẻ nào nảy lòng rút tiền, Chu Lê dùng tiền tích góp của , nhờ Chiêu Trường Nhạn thu mua một ít tiền tệ, lấy tỷ lệ một đồng tiền cổ đổi lấy ba đồng tiền siêu thị.
Đám lưu dân ở đây vốn giao thương với bên ngoài, tiền tệ chỉ lưu thông nội bộ, nên Chiêu Trường Nhạn đổi mấy ngàn đồng dễ dàng, gồm cả tiền đồng và tiền chì. Tiền chì gọi là đồng tiền lớn, một đồng tiền lớn tính bằng mười đồng thường. với Chu Lê, dù là tiền đồng tiền chì, cũng chỉ đổi ba tệ.
Đám lưu dân đương nhiên chẳng trả thẻ. Sức mua của một văn tiền bên ngoài thể sánh với một tệ trong siêu thị nhỏ?
Song cũng kẻ “lanh trí” nghĩ thầm: nếu đem tiền trong thẻ rút , dùng tiền cổ đổi lấy tệ theo giá Chu Lê đưa, chẳng dư trong tay sẽ tăng gấp ba ?
Nào ngờ Chu Lê tính . Ở nơi cô sống, chuyện chẳng khác nào “mua bán ngoại hối ăn chênh lệch” trái phép. Vì cô bảo Chiêu Trường Nhạn truyền đạt một quy định: “Một khi trả thẻ, trong vòng một năm thẻ hội viên, cũng dùng vật phẩm đổi tiền nữa.”
Quy định chẳng khác nào cắt đường mua sắm. Đám lưu dân lập tức thu tâm tư . tiểu chủ quán quả nhiên lợi hại, ngay cả ý nghĩ trong đầu bọn họ cũng như cô thấu, khiến họ càng thêm kính sợ.
…
Vì lo Chu Lê lâu, hôm nay bỏ hạn mua, đám lưu dân bèn chen chúc mua sắm như vỡ chợ. Không ít mặt hàng trong kho quét sạch, chỉ còn vài thứ họ cho là đáng tiền hoặc tạm thời cần.
Tối đó, Chu Lê kiểm kê kho, lẩm bẩm: “Doanh thu đồ uống lắm, chắc tại giá. Một chai nước ngọt bằng cả cân gạo, đối với lưu dân thì đúng là xa xỉ. Lần nhập ít thôi…”
Kem cũng bán chậm. Trẻ con thì mê, nhưng chỉ ít dám c.ắ.n răng bỏ vài tệ, mua một cây kem l.i.ế.m chẳng bao lâu. Đồ văn phòng cũng chẳng bán mấy, bởi đa lưu dân chữ.
Bỗng nhiên, Chu Lê thấy giọng Chiêu Trường Nhạn: “Tiểu chủ quán.”
Cô , thấy Chiêu Trường Nhạn cửa siêu thị, hướng về phía cô mà hành lễ.
Chu Lê ngẩn : “?”
Bóng dáng Chiêu Trường Nhạn nhanh chìm màn đêm. Chu Lê nghĩ nhiều, khép cửa , phấn khích với hệ thống: “Thống t.ử, gogogo!”
Trên đỉnh núi Lĩnh Sơn, một luồng bạch quang lóe lên, sương mù dày đặc như khuấy động.
*
Sáng hôm , đám lưu dân lên núi xem Chu Lê , chỉ thấy một đất trống trơn. Làm gì còn bóng dáng siêu thị nhỏ? Nếu nơi vẫn còn vết hằn mặt đất, e rằng họ tưởng tất cả chỉ là một giấc mộng.
*
Tại cổng thôn Tân Liên, trấn Trường Điền, thành phố M, Hoa Quốc.
Vừa trở về, Chu Lê nóng lòng đẩy cửa ngoài. Con đường nhựa quen thuộc, đèn giao thông nhấp nháy đếm ngược, đường sắt cao tốc phía xa… thứ thuộc đến lạ.
Bỗng mùi b.ún ốc từ nhà bên theo gió thoảng tới. Chu Lê bước , thấy chủ quán b.ún ốc sát vách đang dọn dẹp.
“Dì Mục, sớm đóng cửa ?”
Mục Khôn ngẩng đầu: “ , đóng thì phiền dân!”
Chu Lê thầm nghĩ: “Dì cũng là phiền dân cơ đấy?”
Đến giờ cô vẫn hiểu nổi mở quán b.ún ốc ngay cổng thôn. Mặt bằng là nhà tự xây, nghề khác chẳng hơn ? Trong nhóm chat thôn, dì Mục ít khiếu nại vì mùi b.ún ốc. Người chịu ảnh hưởng nặng nhất, chính là siêu thị nhỏ nhà họ Chu.
Mẹ cô, bà Chu Hảo, ít cãi với dì Mục. Thậm chí đến mùa sầu riêng, bà còn bày cả đống sầu riêng cửa để “tương sát” với ghét sầu riêng như dì Mục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-doanh-sieu-thi-nhung-lai-la-nha-cung-cap-van-gioi/chuong-11-vi-dien-co-dai-dao-nguyen-11.html.]
Mục Khôn hỏi: “Cháu đang mắng thầm dì đó hả?”
Chu Lê mặt đổi sắc: “Làm gì .”
Mục Khôn : “Lúc Chu Hảo mắng dì trong lòng, biểu cảm cũng y hệt cháu bây giờ.”
Chu Lê: “…”
Cô gượng: “Cũng còn sớm nữa, dì Mục nghỉ sớm .”
Nói xong, cô vội chui siêu thị, đóng c.h.ặ.t cửa.
Chu Lê lo phát hiện chuyện cùng siêu thị xuyên nơi khác, bởi dù cô ở dị giới bao lâu, tại nơi thời gian vẫn như đóng băng. Ngay cả tuổi tác của cô cũng , chuyện cô ở thế giới khác năm mươi năm trở về bỗng thành lão phụ. Đây là một trong những “đãi ngộ” khi liên kết với hệ thống: cô thể dùng vài năm để tích lũy kiến thức và trải nghiệm của mấy chục năm.
…
Mới 22 giờ 05 phút, Chu Lê vẫn buồn ngủ. Cô gọi điện cho .
Điện thoại thông, cô mới gọi một tiếng “Mẹ” bà Chu Hảo hỏi dồn: “Chu Tiểu Lê, con ở nhà đại chiến Pháp Hải, cảnh ‘nước ngập chùa Kim Sơn’ đó hả? Sao tiền nước tháng đắt thế? Cả tiền điện nữa…”
Chu Lê: “…”
Cô chợt nhớ đám lưu dân nhà vệ sinh rửa sạch đỉa bám. Chẳng lẽ họ dùng nước nhiều đến ?
Hệ thống lên tiếng: “Quên với cô, để đảm bảo siêu thị điện nước ở dị giới, hệ thống trả một cái giá nhất định. Vì , trong thời gian ở dị vị diện, tiền điện nước sẽ tính gấp ba .”
Chu Lê sốc: “Sao sớm?”
Hệ thống hỏi vặn: “Nói cô sẽ dùng điện nước nữa chắc?”
Chu Lê đáp: “Không, sẽ thu phí của lưu dân!”
Hệ thống: “…”
Chu Lê nhanh nhảu: “Mẹ ơi, con kéo hơn ba mươi hội viên cho siêu thị !”
Chu Hảo khựng : “Hội viên gì?”
Chu Lê : “Không bảo mở rộng quy mô, học theo chuỗi siêu thị lớn ? Con bèn học theo mô hình thẻ hội viên, đặt thẻ cho siêu thị nhà luôn.”
Chu Hảo im lặng một lát nghi hoặc: “Con dùng trứng gà lừa mấy cụ tám mươi tuổi trong thôn thẻ đó hả?”
Chu Lê: “Con là đang ôn thi công chức, nghĩ con tự hủy tương lai của ?”
Chu Hảo “chậc” một tiếng, truy cứu nữa: “Việc ở siêu thị quen tay ?”
Chu Lê đáp: “Mẹ xem báo biểu . À đúng , liên hệ bên cung ứng giúp con, siêu thị cần nhập thêm hàng. Danh sách lát nữa con gửi qua.”
Chu Hảo ậm ừ vài câu cúp máy. Chu Lê gửi danh sách qua, chỉ một lát bà gọi .
“Mười tấn gạo tẻ? Con chắc con nhầm đơn vị chứ? Là ‘tấn’ chứ ‘túi’?”
“Vâng, là mười tấn.”
Chu Hảo: “… Dù mục tiêu là siêu thị lớn, cũng cần bước vội đến chứ?”
Chu Lê : “Mẹ xem doanh thu .”
Chu Hảo cúp máy. Sau đó bà phản đối nữa, chỉ nhắn WeChat bảo sẽ cố gắng sắp xếp.
Chu Lê thở phào. May bà truy hỏi vì doanh thu “bất thường” đến thế. một vấn đề khác lập tức nảy sinh: hàng hóa thể liên hệ , song kho hàng hạn, nhập nhiều sợ quá tải.
Chu Lê nghĩ suốt đêm, hôm quyết định chỉnh bố cục siêu thị. Trước khu trưng bày rộng 120 mét vuông, kho dựng tạm bằng tấm panel rộng 60 mét vuông. Giờ cô đổi : khu trưng bày chỉ giữ 60 mét vuông, 120 mét vuông còn cộng thêm một phần tầng hai sẽ kho.
Chu Lê gọi điện bàn với . Chu Hảo : “Con tự quyết . Với , gửi cho con thông tin liên hệ và giá nhập hàng bên cung ứng . Lần lo liệu xong, nhưng con ỷ mãi, tự liên hệ.”
Chu Lê chỉ thấy đầu óc phình to. Mẹ cô quên ai mới là chủ cái siêu thị ?
Cái kiểu “chủ tịch bù ” đúng là…