Hầu hạ gần chủ nhân là công việc  nhất. Để  bưng  rót nước, xếp chăn màn cho chủ nhân, tay của  hầu  mịn màng. Tay  vết chai sẽ  hỏng lụa và các loại vải quý, nên ai ai cũng tranh giành những công việc nhẹ nhàng,   hỏng tay.
Nhớ  việc  dần dần  đẩy lùi  khỏi phòng, Hồng Liên  chút ngượng ngùng. Cô thật sự   năng lực gì nổi bật: " sợ rằng, về ,  khi còn  đẩy  ngoài  những công việc nặng nhọc, thế là nhờ  chút quen  của ,  tìm cách chuyển về bếp  việc, nghĩ rằng ít nhất cũng  thể kiếm miếng ăn trong bếp."
Mỗi  đến bếp, Hồng Liên đều thận trọng, giả vờ trò chuyện với  nhưng thực chất là len lén học cách  các món điểm tâm từ các đầu bếp.
Hồng Liên   nhiều thời gian rảnh, buổi sáng bận rộn nhất, chỉ buổi chiều mới  thảnh thơi một chút.
Buổi chiều trong bếp  thắp đèn, ánh lửa trong bếp lò bập bùng, soi sáng cả căn bếp.
Mẹ Hồng Liên  bên cạnh bếp trông lửa, còn cô thì  bên cạnh, thường xuyên  ánh lửa thiêu nóng khiến miệng khô, mồ hôi đầm đìa.
Cô sợ  phát hiện, nên    ngoài, len lén quan sát từng động tác nấu nướng của các đầu bếp. Bề ngoài, cô tươi   chuyện với , nhưng thỉnh thoảng  len lén  những động tác thành thục của đầu bếp.
Đầu bếp cầm chiếc muỗng gỗ, nhẹ nhàng khuấy bột, những động tác của bà   thành thạo  khéo léo.
Hồng Liên  bên cạnh âm thầm ghi nhớ tỉ lệ bột và nước, nhưng thường thì  kịp hiểu rõ, đầu bếp  bắt đầu bước tiếp theo. Đôi tay của bà  lướt nhẹ nhàng qua khối bột,  mềm mại  mạnh mẽ, nhào bột, trộn dầu, và đường cho đến khi  thứ hòa quyện.
Nhìn bề ngoài,  vẻ  tốn nhiều sức, nhưng khối bột  tay bà  dần trở nên mềm mịn và đàn hồi. Động tác của bà  thành thạo,  ngừng nhào nặn,    mắng mỏ đám hầu gái lười biếng.
Mồ hôi lấm tấm  trán bà , ánh lên  ánh lửa, đôi mắt bà  đầy sự chuyên tâm và đam mê. Dần dần, khối bột trở nên mềm mượt và đồng đều, bà  cắt chúng thành từng phần nhỏ,  lăn thành những viên tròn, nhẹ nhàng ép dẹt, từng động tác đều nhịp nhàng và  trật tự.
Thời gian  món điểm tâm khá dài, và Hồng Liên thường  thể đợi đến khi chúng  nướng trong lò, cô đành thất vọng rời khỏi bếp.
Lần  đến, đầu bếp  bắt đầu  một món điểm tâm mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-doanh-sieu-khong-gian/chuong-76.html.]
Thế là Hồng Liên   bắt đầu ghi nhớ cách  món mới, trong khi hương thơm đậm đà của điểm tâm lan tỏa khắp căn bếp, khiến   thèm thuồng. Cô cũng từng may mắn  nếm thử món bánh, đó là phần thừa của tiểu thư, nhưng hương vị đó  khắc sâu  trí nhớ của cô.
Cô dần dần yêu thích các món bánh.
Bánh ngọt    chuyện, nhưng những lỗ khí  bột và âm thanh "xèo xèo" khi chúng  nướng trong lò là ngôn ngữ tuyệt vời nhất của chúng.
Hồng Liên thấy  bánh thú vị hơn nhiều so với việc nơm nớp lo sợ  lệnh từ các tiểu thư và đại tỳ. Có lẽ cô quá vụng về, nên cô luôn  thể hiểu  ánh mắt của tiểu thư.
Vì , dù  chịu đựng thêm phần cực khổ, Hồng Liên vẫn kiên trì học hỏi.
Sau , nhờ  và cha  khéo léo sắp xếp, cuối cùng đầu bếp cũng  xiêu lòng và  ý định nhận cô  học trò.
DTV
Hồng Liên tìm kiếm trong trí nhớ những đoạn ký ức , nhưng  đó thì ? Cô   chuyển  bếp ? Đầu bếp  đồng ý nhận cô  học trò ?
Hồng Liên  thể nhớ nổi.
"Đừng lo lắng, Hồng Liên," Tô Hà an ủi,"Cô  lên  hai  , ba  cũng chỉ tiếp tục những việc như thế  thôi, cô nhất định sẽ nhớ  hết ký ức khi đạt ba ."
Thôi Phụng Nhất cũng khuyên nhủ: "Hồng Liên cô nương, cô  ý chí kiên cường, chắc chắn sẽ đạt  những gì cô mong ."
Thấy   đều động viên , Hồng Liên cảm thấy  chút ngượng ngùng, đây là cảm giác  quan tâm ?
Hồng Liên khẽ mỉm ,  đột nhiên giật , hét lên: "Bột nhào của !"
"Vù——" Cô chạy vụt  bếp.
Tô Hà gãi đầu: " cảm giác Hồng Liên bây giờ hoạt bát hơn nhiều ."