Còn  kịp để Thịnh Thế giới thiệu về Hiệp hội Thư Họa Dũng Giang, Thôi Phụng Nhất  từ chối . Ông chắp tay : "Cảm ơn sự ưu ái, nhưng  vốn dĩ ngu dốt,  dám mạo ."
Thịnh Thế vội vàng: "Thầy Thôi, thầy hãy   giới thiệu một chút về Hiệp hội Thư Họa Dũng Giang."
"Hiệp hội chúng  tập hợp những thành viên từ nhiều lứa tuổi và các ngành nghề khác , tất cả đều  niềm đam mê và theo đuổi nghệ thuật thư pháp. Trong hiệp hội, các thành viên  thể học hỏi, trao đổi và chia sẻ tác phẩm của . Dù là  mới học  những họa sĩ, thư pháp gia lâu năm, ai cũng  thể tìm thấy vị trí của  trong đại gia đình ." Thịnh Thế  nhanh, cố gắng giới thiệu về Hiệp hội Thư Họa với Thôi Phụng Nhất.
Thịnh Kim Triều ở bên cạnh lẩm bẩm: "Người mới học thì  thể nào trở thành thành viên."
Thịnh Thế liếc  đứa cháu trai   điều  tiếp tục: " thì chẳng đáng nhắc đến, nhưng  hiện là chủ tịch Hiệp hội Thư Họa . Dù  mới cần một thời gian luyện tập để trở thành thành viên, chúng  thường tổ chức nhiều hoạt động khác , và luôn mong  truyền bá và duy trì nghệ thuật thư họa, tạo  một nền tảng cho những  yêu thích nghệ thuật  thể giao lưu, học hỏi và trình diễn tác phẩm của . Tháng  chúng   tổ chức hoạt động 'Thư Họa ở Trường học'."
Nhớ  lời cháu trai về việc Thôi Phụng Nhất dạy trực tuyến, Thịnh Thế tiếp tục: "Thầy Thôi,  khi gia nhập Hiệp hội, thầy sẽ  nhiều cơ hội giảng dạy hơn. Chúng  còn hợp tác với nhiều trường đại học ở Dũng Giang, và một  thành viên  trở thành giảng viên thỉnh giảng, mở các khóa học tự chọn."
Thôi Phụng Nhất vẫn mỉm  lắc đầu, ông giảng dạy trực tuyến một phần vì thấy hứng thú với những điều mới lạ của livestream, phần khác là vì ông cần nâng cao cấp độ.
Thịnh Thế bắt đầu  tới  lui, suy nghĩ kỹ càng để tìm thêm lý do thuyết phục: "Thầy Thôi, Hiệp hội của chúng  là một tổ chức phi lợi nhuận, nhưng chúng  cũng tạo cơ hội cho các thành viên giảng dạy ở đại học hoặc tổ chức triển lãm thư họa.  tin rằng, với khả năng của thầy, chắc chắn thầy sẽ  cơ hội  hơn so với việc  lễ tân ở nhà nghỉ."
Tô Hà tròn mắt ngạc nhiên, nghĩ thầm,     thể   trắng trợn như  chứ? Đang   mặt cô mà  thuyết phục nhân viên nhà cô nghỉ việc quá lộ liễu !
Thịnh Kim Triều cũng  chút lo lắng,    ông nội   lung tung như . Liệu họ   bà chủ đuổi  khỏi nhà nghỉ ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-doanh-sieu-khong-gian/chuong-71.html.]
Thịnh Kim Triều nhanh chóng kéo tay áo ông nội, nháy mắt  hiệu.
Thịnh Thế khẽ ho một tiếng, cuối cùng ông cũng nhận  điều  , bèn vội vàng chữa cháy: "Dĩ nhiên, Hiệp hội của chúng   tự do, thầy Thôi    thể   việc ở nhà nghỉ  tham gia Hiệp hội Thư Họa. Thầy chỉ cần tham gia những hoạt động mà thầy thấy hứng thú,  ảnh hưởng đến công việc của thầy."
Thôi Phụng Nhất thẳng thắn: "   chí hướng ở đây."
"Hiệp hội Thư Họa  chỉ là nơi để học tập và giao lưu, mà còn là một ngôi nhà nơi các nghệ sĩ hỗ trợ và cùng  trưởng thành. Tại đây, các thành viên  thể gặp gỡ những  bạn cùng chung chí hướng, cùng  theo đuổi đỉnh cao nghệ thuật và khám phá những khả năng vô tận của thư họa. Thầy Thôi, chẳng lẽ thầy   tiếp tục theo đuổi nghệ thuật thư họa và đạt đến đỉnh cao ?" Thịnh Thế   bỏ cuộc, ông   cam lòng từ bỏ cơ hội .
Ông   dùng cả danh và lợi để thuyết phục Thôi Phụng Nhất, nhưng  hiệu quả. Vậy giấc mơ thì , chẳng lẽ Thôi Phụng Nhất   giấc mơ  ngừng vươn lên?
Thôi Phụng Nhất đáp lời: "   hứng thú, ông đừng khuyên nữa."
DTV
Thịnh Thế lập tức thất vọng.
Ban đầu, ông  vô cùng vui mừng khi thấy chữ  của Thôi Phụng Nhất, nhưng bây giờ thì nỗi thất vọng càng lớn hơn.
Ông  cứ ngỡ  sẽ chiêu mộ  một bậc thầy về cho Hiệp hội Thư Họa.
Thịnh Kim Triều    đồng cảm với sự thất vọng của ông nội, ngược   còn cảm thấy hả hê.
Nếu Thầy Thôi gia nhập Hiệp hội Thư Họa, chắc chắn thầy sẽ  còn thời gian dạy trực tuyến nữa, và  – đại  tử của Thầy Thôi – chẳng  sẽ chỉ còn là cái danh mà   thực lực  ?