Những  đến hội chợ quốc tế nội thất hẳn là  nhu cầu mua sắm đồ đạc. Cô gái  tờ rơi  vẻ đơn giản, nhưng khi thấy tấm bookmark tinh tế,  quyết định giữ tờ rơi .
"Yeah!" Tô Hà  thấy cô gái đút tờ rơi  túi thì thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng  một khởi đầu thuận lợi, cô thầm mừng trong lòng.
Có  kinh nghiệm, Tô Hà dần tự tin hơn và bắt đầu  thể trò chuyện với  qua đường trong vài phút.
Ở phía bên , Thôi Phụng Nhất  lấy  những tấm bookmark trắng mà ông chuẩn  sẵn, trải  tấm nỉ vẽ thư pháp, bắt đầu  tại chỗ.
Trước quảng trường của trung tâm hội nghị,   ít gian hàng bày bàn  để quảng cáo, nhưng để  chữ tại chỗ như Thôi Phụng Nhất thì  ai .
Hơn nữa, tấm giấy đỏ đặt  bàn của ông cũng  nổi bật, thu hút nhiều ánh mắt tò mò của  qua đường.
Họ tiến  gần hơn và phát hiện   đang  thư pháp, vì   dừng  xem.
Khi thấy những tấm bookmark đầy phong cách, họ càng khó mà rời mắt.
Có  bạo dạn  đến  bàn của Thôi Phụng Nhất: "Chào thầy, thầy  thể  giúp  một tấm  ?"
Thôi Phụng Nhất chỉ  tờ rơi đặt  bàn.
Người  hiểu ý, bèn : "Phiền thầy  giúp  câu "Cung hỷ phát tài"!" Sau đó,  hiểu   đó  cầm tờ rơi lên và bắt đầu  to.
Thôi Phụng Nhất  chút lưỡng lự,   đàn ông đang  say sưa, cuối cùng ông chọn cách im lặng.
Trong khi đó, tại Nhà nghỉ Hà Diệp, Thịnh Kim Triều và Thịnh Thế đang lo lắng đợi chờ.
Thịnh Thế vỗ đùi: "Đi thôi, chúng  cũng đến hội chợ quốc tế nội thất."
"Gì cơ? Ông ơi, chúng  tới đó  gì ?" Thịnh Kim Triều ngơ ngác.
"Khoan , ông ơi, đợi con với!" Thịnh Kim Triều    chạy theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-doanh-sieu-khong-gian/chuong-68.html.]
Khi hai  đến quảng trường trung tâm hội nghị,  bàn của Thôi Phụng Nhất   một hàng dài xếp hàng.
Thịnh Thế  thấy Thôi Phụng Nhất   vườn hoa, mắt ông sáng rực.  là  tầm thường.
Ánh mắt của Thôi Phụng Nhất sâu lắng và sáng rõ, toát lên vẻ thông tuệ và tự tin. Dù quần áo giản dị nhưng vẫn mang sức hút đặc biệt, dễ dàng thu hút sự chú ý của  .
 là bậc thầy thư pháp!
Thịnh Thế bước nhanh về phía , nhưng một thanh niên  gần đó chặn : "Này ông chú, ông cũng  xếp hàng chứ!"
" , ai đến  thì xếp hàng !" Một  khác cũng  theo.
Thịnh Thế ngơ ngác: "Xếp hàng? Xếp để  gì?"
DTV
"Để thầy  chữ cho đấy ạ, chỉ cần  tờ rơi là thầy sẽ  miễn phí cho ." Người thanh niên kiên nhẫn giải thích.
Trước vườn hoa, một hàng dài  đang đợi để   chữ, hàng   kéo dài vài mét.
Thịnh Thế  sang  Thịnh Kim Triều.
Thịnh Kim Triều cũng  hiểu nổi. Cậu nhớ cô gái ở lễ tân chỉ  rằng thầy và bà chủ  ngoài phát tờ rơi thôi,   nhắc gì đến việc  chữ .
Thịnh Thế giải thích với  thanh niên: "  cần xếp hàng,  chỉ  xem thầy  gì."
"Đây là chữ 'Sớm ngày phát tài'." Thôi Phụng Nhất   xong nét cuối cùng, đưa cho  xếp hàng.
Thịnh Thế thấy tiếc nuối, nét chữ của Thôi Phụng Nhất mang đến một vẻ  tĩnh lặng, gợi lên sự giản dị.  việc  chữ "Sớm ngày phát tài"   vẻ mang mùi vị vật chất quá nhiều,  mất  vẻ thanh thoát vốn .
"Thầy Thôi đáng lẽ nên  những câu thơ tinh tế hơn." Thịnh Thế lẩm bẩm.
Người tiếp theo là một cô gái mặc váy Lolita, cô cầm tờ rơi lên với vẻ mặt phấn khích: "Thầy ơi, thầy  thể  cho em một tấm poser lớn  ? Viết câu 'Cặp đôi của  là thật' nhé!"