Sau khi tham quan xong Khách sạn, mỗi thành viên trong gia đình ông Dương tự chọn cho  hoạt động yêu thích và bắt đầu dành thời gian thư giãn theo cách riêng của .
Ông Dương và vợ vốn yêu thích những hoạt động yên tĩnh, nên họ  chọn đến xưởng dệt của Mina để trải nghiệm nghề thủ công truyền thống.
Trong xưởng, tiếng của khung dệt vang lên đều đặn, và  khí ngập tràn hương thơm nhè nhẹ của vải vóc.
Ông Dương và vợ kiên nhẫn xếp hàng, trong lòng họ ấp ủ một kế hoạch nhỏ. Họ  tự tay dệt một chiếc khăn quàng nhỏ để tặng Tiểu Bảo ở nhà.
Còn Tiểu Dương thì đầy năng lượng,  chọn tham gia  những hoạt động sôi nổi hơn. Anh nhanh chóng mua một bộ đồ bơi và mũ bơi từ quầy lễ tân,  hớn hở bước về phía hồ bơi.
Phương Khoa  chọn một cách thư giãn thoải mái hơn. Cô đến trung tâm chăm sóc sắc  ở tầng sáu,   ghế massage êm ái, nhắm mắt , và sẵn sàng đón nhận sự chăm sóc từ các chuyên viên massage chuyên nghiệp.
Thời gian dường như chậm  tại Khách sạn Hà Diệp. Gia đình ông Dương đắm  trong các hoạt động đa dạng, đến mức họ   quên mất thời gian trôi qua.
Cả gia đình  no bụng  khi thưởng thức  bánh, quên luôn cả bữa trưa. Chỉ khi tiếng chuông báo thức vang lên, họ mới nhận  rằng  đến giờ tham gia buổi hòa nhạc.
"Đi thôi, chúng  sẽ  ở hàng đầu," ông Dương  khi  về phòng  đồ. Ông sờ  chiếc áo mới với khuy cài và  giấu nổi sự hào hứng.
Để chuẩn  cho buổi hòa nhạc của thầy Tri Bạch, ông Dương và vợ đều  mua quần áo mới. Ngay cả Phương Khoa cũng  một chiếc váy dài kiểu Trung Quốc.
Ban đầu Tiểu Dương nghĩ rằng gia đình   quá phô trương, nhưng đến khi đến cửa phòng hòa nhạc,  thấy còn nhiều  mặc Hán phục hơn cả gia đình .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-doanh-sieu-khong-gian/chuong-440.html.]
Khách mời của buổi hòa nhạc  hầu hết đều chọn trang phục truyền thống để ủng hộ thầy Tri Bạch, khiến cho Tiểu Dương,  mặc áo khoác, trở nên lạc lõng.
Một  ít những   mặc trang phục truyền thống cứ  xung quanh bối rối, trông giống như những   đầu tham dự buổi hòa nhạc của thầy Tri Bạch. Những vị khách đến từ xa thậm chí còn   nhiều về thầy Tri Bạch, họ chỉ tình cờ đến tham gia buổi hòa nhạc miễn phí khi nghỉ tại Khách sạn.
Điều  khiến Tiểu Dương cảm thấy bực bội. Rõ ràng   từng  thầy Tri Bạch biểu diễn,  mà giờ  giống như những  mới tham dự  đầu.
Sao cả gia đình đều mặc đồ mới mà  bảo ? Tiểu Dương cảm thấy như   bỏ rơi.
Tại lối  phòng hòa nhạc, nhân viên khách sạn đang dùng máy quét thẻ phòng để kiểm tra khách. Cả gia đình Tiểu Dương nhanh chóng tìm  chỗ  ở hàng đầu.
Sau khi  yên, họ   và nhận  phòng hòa nhạc  sức chứa hơn 200 . Mặc dù quy mô  lớn, nhưng phòng hòa nhạc  thiết kế  tinh tế. Sân khấu  dạng hình bậc thang bao quanh, đảm bảo rằng  khán giả, dù  ở vị trí nào, đều  thể  rõ từng cử động và biểu cảm của thầy Tri Bạch  sân khấu.
Thiết kế  giúp ngay cả những   phía  cũng   tầm  giống như hàng đầu,  cần lo ngại về việc  xếp chỗ ở vị trí  thuận lợi.
Dù ,  gian trong phòng hòa nhạc vẫn  giới hạn. Ghế   đủ cho một , nhưng Tiểu Dương –  khi tăng cân từ khi   – cảm thấy  chật chội khi .
Anh cố gắng điều chỉnh tư thế , và ngước lên  thấy một tầng lửng nhỏ. Trên tầng lửng ,  những khu vực  bài trí  thanh lịch, với bàn  và sofa.
DTV
Bề mặt sofa phủ lớp vải mềm mại,  là   êm ái. Nếu những khán giả  tầng lửng  cuốn theo âm nhạc và nhún nhảy theo nhịp điệu, thì họ cũng  đủ  gian để thoải mái tận hưởng trọn vẹn niềm vui mà âm nhạc mang .
Rõ ràng đây là khu vực phòng riêng. Tại đây,    thể  thưởng thức ,  thoải mái   nhạc, với  gian rộng rãi và tự do hơn.