Trong lòng  chuyện nên  ngủ , vợ chồng ông Dương  thức dậy từ 6 giờ sáng. Hai  cứ trằn trọc mãi  giường, đến 6 giờ 30  thể chịu  nữa, họ đành dậy.
Hai  cứ chờ mãi nhưng vẫn  thấy Tiểu Dương dậy. Cứ cách ba đến năm phút  xem giờ một , ông Dương càng chờ càng sốt ruột, cuối cùng ông  chịu nổi nữa, ông quyết định xuống   dạo một vòng cho khuây khỏa.
Không ngờ khi xuống , ông Dương  thấy Lương A Đại. Dạo  thầy Nguyên cũng  đến Khách sạn mới,   Lương A Đại dậy sớm thế  để  gì?
Ông Dương tò mò, định tiến tới bắt chuyện, nhưng  thấy Lương A Đại lén lút  xung quanh  nhanh chóng tiến đến một chiếc xe buýt lớn.
Lúc , ông Dương  thể  gọi: "A Đại, ông   ?"
Lương A Đại đầy vẻ đắc ý: "Haha, bọn  bao xe  gặp thầy Nguyên và thầy Tri Bạch đấy,   với ông nữa, chúng    !"
"Hả?" Ông Dương trong lòng  vui. Chuyện quan trọng như   Lương A Đại   với ông?
Ông nghĩ , hối hận vì  khoe khoang với Lương A Đại về việc gia đình   đặt phòng ở Khách sạn Hà Diệp. Chắc là ông  ganh tị .
  chiếc xe buýt, ông Dương vẫn thấy lòng   chút chua xót.
Qua ô kính của xe buýt, ông thấy  chỉ  Lương A Đại mà còn  nhiều  quen trong phố Cổ Nha,  những  thường xuyên  thầy Tri Bạch biểu diễn.
Không lâu , xe buýt khởi động, ông Dương càng thêm chạnh lòng.
Ông liền mau chóng  về nhà. Lần , ông nhất định  kéo con trai dậy, nếu  dậy ngay, thì họ sẽ  thể  ở hàng đầu để xem nữa!
Về đến nhà, ông Dương ngạc nhiên phát hiện Tiểu Dương và Phương Khoa  dậy.
Ông  vợ  hiệu, bà lắc đầu,  ý rằng   là Phương Khoa  dậy sớm và bế Tiểu Bảo.
Tiểu Dương vẫn còn chút bất mãn, miệng lẩm bẩm: "Hiếm lắm mới  nghỉ ngơi,   dậy sớm thế  cơ chứ..."
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-doanh-sieu-khong-gian/chuong-434.html.]
Chưa kịp  hết câu, Tiểu Dương   ông Dương đập nhẹ một cái: "Con lớn  mà vẫn còn lười biếng thế !  là  gương  cho Tiểu Bảo."
Tiểu Dương thấy oan ức, nhưng một    thể chống  ba  nên đành nhịn.
Bị thúc giục, Tiểu Dương lái xe chở cả nhà đến Khách sạn Hà Diệp.
"Chà, nhiều  thế  ?" Tiểu Dương giật .
Khu mới đang phát triển, cơ sở hạ tầng cũng  mới, đường sá rộng sáu làn xe, nhưng đến Khách sạn Hà Diệp  tắc đường.
Phía   mấy chiếc xe buýt lớn đang đón khách xuống, Tiểu Dương thò đầu  cửa sổ xe, thắc mắc: "Nhiều  thế  đều đến  hội thảo đa cấp ?"
Phương Khoa  đáp, cô nghĩ, lát nữa  thầy Tri Bạch chơi đàn xong, Tiểu Dương sẽ tự hiểu thôi.
Mười phút , họ mới tìm  chỗ đỗ xe trong bãi. Rồi cả gia đình hối hả chạy đến quảng trường  Khách sạn Hà Diệp.
Khách sạn Hà Diệp mới cao 16 tầng, trông  hoành tráng.
Phần mái của tòa nhà  thiết kế dạng vòm, khéo léo mô phỏng hình dáng của lá sen trong tự nhiên, khiến cả tòa nhà trông như một chiếc lá sen thanh nhã vươn lên từ mặt nước, mang đầy tính nghệ thuật.
Dưới ánh mặt trời, mặt kính của tòa nhà phản chiếu những tia sáng lấp lánh, tựa như những giọt sương  lá sen lung linh trong ánh ban mai,  cho công trình thêm phần sống động và linh hoạt.
Trước cửa chính của Khách sạn Hà Diệp là một quảng trường nhỏ  lát bê tông. Đó lẽ  là bãi đỗ xe, nhưng bây giờ  dựng thành sân khấu với hệ thống âm thanh ánh sáng sẵn sàng.
Hai bên sân khấu là những hàng giỏ hoa  sắp đặt tỉ mỉ. Mặc dù màu sắc và kiểu dáng khác , nhưng tất cả đều trải dải  thảm đỏ,  hoành tráng.
Những giỏ hoa  đều là quà mừng khai trương Khách sạn Hà Diệp. Tiểu Dương liếc qua thấy một giỏ hoa của Nhà hàng Kim Sơn gửi tặng.
Nhà hàng Kim Sơn , lâu    ghé, chắc dịp Tết  sẽ đưa cả nhà đến đó ăn chơi một bữa.
Tiểu Dương chỉ  liếc qua giỏ hoa,    thấy vợ cùng bố  và Tiểu Bảo   xa.