Thiền sư Tri Bạch  thiền  bàn  nhỏ trong phòng khách, nhấp một ngụm .
Ánh mắt của ông từ từ quét qua phía bên  của phòng khách, nơi  một  dụng cụ thí nghiệm kỳ lạ. Những dụng cụ  tỏa  ánh kim loại lạnh lẽo, cùng với những mạch điện phức tạp và đèn báo nhấp nháy, tạo nên một khung cảnh của công nghệ hiện đại.
Tuy nhiên, với ông, những thiết   vẻ hiện đại và bí ẩn   gây  chút d.a.o động nào trong lòng.
Tri Bạch  để lộ một chút lo âu, ánh mắt ông vẫn giữ vẻ bình thản, như thể những thiết  hiện đại  chẳng khác gì những vật dụng thường ngày. Nội tâm của ông dường như  vượt qua sự ràng buộc của vật chất, đạt đến một cảnh giới siêu nhiên.
Khi ánh mắt của Tri Bạch lướt qua những thiết  hiện đại, ông nhanh chóng hướng về phía ,   Tô Hà,  khi cô  kể xong về hệ thống, khách sạn Hà Diệp và xã hội hiện đại. Ông nhẹ nhàng đưa  tới  mặt cô, đầy ân cần.
Tô Hà  uống   quan sát Tri Bạch, trong lòng càng lúc càng hoài nghi. Ông quá bình tĩnh, đến nỗi cô lo liệu    đang trình bày quá đơn giản,  ông cảm thấy nhàm chán.
Như hiểu  suy nghĩ của Tô Hà, Tri Bạch khẽ mỉm  với sự ấm áp và đồng cảm. Ông nhẹ nhàng đặt chén  xuống, đôi mắt an tĩnh hướng về phía Tô Hà, mang  cho cô cảm giác yên bình lạ thường.
Giọng  của ông vang lên trầm ấm nhưng sâu sắc: "Tuy tiểu tăng   tài cán gì, nhưng nguyện sẽ góp một phần sức lực cho khách sạn." Lời  của ông khiêm tốn,  chút tự cao  khoe khoang, chỉ  sự chân thành và khiêm nhường.
Tri Bạch  rõ vì  ông trở thành một nhân vật trong lá bài, nhưng ông  đến thì sẽ an nhiên đón nhận. Là hệ thống và Tô Hà  triệu hồi ông, nên ông sẽ  hết sức để giúp cô phát triển khách sạn.
Thế giới hiện đại đầy sự kỳ diệu, Tri Bạch   về những điều mà các nhân vật lá bài khác đang  trong khách sạn Hà Diệp. Nhìn  những thiết  lấp lánh ánh bạc xung quanh, ông thấy rằng họ thực sự quá tài giỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-doanh-sieu-khong-gian/chuong-423.html.]
Tri Bạch  rõ   thể học  cách sử dụng những thiết  phức tạp , cũng   pháp thuật. Ông  rõ chỉ với tài năng chơi đàn của  liệu  giúp ích gì, nên trong ánh mắt của ông thoáng hiện lên chút áy náy, ông sợ rằng  sẽ trở thành gánh nặng cho khách sạn.
Tuy nhiên, Tô Hà,   rõ nguồn gốc của Tri Bạch, chỉ thấy rằng ông quá khiêm tốn.
Sư phụ của Tri Bạch chính là Chu Văn Tế, nghệ sĩ cổ cầm  triều đình nhà Tống ca tụng là "thiên hạ  nhất" về nghệ thuật đàn cầm.
DTV
Triều đại nhà Tống là thời kỳ mà thậm chí cả hoàng đế cũng là một nghệ sĩ. Con  thời đó dùng bút  gươm, mực  áo giáp, và chữ  để ghi dấu ấn cho thời đại huy hoàng của họ.
Người dân thời Tống tôn vinh sự tu dưỡng nội tâm và tinh thần phong phú, theo đuổi sự tinh khiết của nghệ thuật và tư duy sâu sắc.
Thời kỳ   coi là thời đại của các nghệ sĩ, từ hoàng đế đến các học giả đều tự hào về khả năng chơi đàn cầm. Chu Văn Tế là một trong những nghệ sĩ xuất sắc nhất thời đại đó,  vua Tống phong tặng là  chơi cổ cầm hàng đầu cả nước.
Thậm chí, tác phẩm đầu tiên về cổ cầm, [Cầm Sử],  ca ngợi Chu Văn Tế là " như thần tiên". Và Tri Bạch,  học trò của ông, cũng   truyền thụ  bộ kỹ năng .
Một trong tám đại văn hào thời Tống, Âu Dương Tu,   tặng Tri Bạch bài thơ 《Tặng Cầm Tăng Tri Bạch》, và Mễ Diêu Thần cũng   tặng ông bài thơ 《Tặng Cầm Tăng Tri Bạch》.
Tri Bạch  nhận  sự vinh danh từ hai vị đại thi hào . Hãy thử nghĩ xem, ngay cả vị đại gia khét tiếng Vương Luân cũng chỉ  Lý Bạch  tặng duy nhất một bài thơ 《Tặng Vương Luân》. Thế mà Tri Bạch, một  chỉ dựa  tài nghệ chơi đàn cầm xuất sắc của ,   hai đại văn hào  tặng hẳn hai bài thơ. Điều  khiến ai cũng  ghen tị.
Cũng may là Tri Bạch sinh  Vương Luân, nếu   lẽ Vương Luân còn  chạy theo Lý Bạch mà cầu ông tặng thêm một bài thơ nữa.
Vậy nên, khi Tri Bạch  rằng  "  tài cán gì," Tô Hà chắc chắn  thể tin . .