Ở phía  Nhà nghỉ Hà Diệp, nơi bán bánh ngọt vẫn tấp nập , càng ngày càng  nhiều khách quen  xếp hàng mua bánh mỗi ngày.
Trong tiệm, mùi thơm của bánh ngọt lan tỏa, thu hút nhiều   đường dừng chân,  ít  gia nhập hàng chờ.
Tuy nhiên,  , những   xếp hàng  hối hả chen lấn, mà   đó, họ  đầu   phía ngoài.
Những  mua bánh xong cũng  vội mở bao bì để thưởng thức như  khi, mà mỗi  đều cầm túi bánh ngọt, dừng   cửa tiệm.
Ánh mắt của họ  thu hút bởi một cảnh tượng  xa phía .
DTV
Một nhóm thanh niên tụ tập, nét mặt họ trông đầy phấn khích.
Một    đùa, đẩy , như đang cá cược xem chuyện gì sẽ xảy  tiếp theo.
Không ít   rút điện thoại   phim.
Tô Hà  quanh nhưng  thấy Nguyên Đan Khâu ,   đó chỉ thấy những vị khách cầm bánh ngọt.
Cô tiến  gần hỏi chuyện: "Mọi  đang  gì ?"
Một  thanh niên phấn khích đáp: "Nhanh lên, bà chủ, cô  đây xem , đạo sĩ đấu với hòa thượng! Trận  sắp bắt đầu ."
"Cái gì?" Tô Hà  hiểu.
Mấy thanh niên liền kéo Tô Hà về phía , chỉ tay về phía Chùa Tam Tông: "Kìa, bà chủ,  , một đạo sĩ khí thế hùng hổ đang tiến về phía chùa."
"  từng thấy cảnh  bao giờ. Đạo sĩ  định một   khiêu chiến với nhà chùa ?" Giọng  của thanh niên đầy vẻ thích thú,  giấu  sự háo hức.
Tô Hà  theo hướng họ chỉ.
Giữa dòng xe cộ tấp nập, một đạo sĩ đang bước  ung dung, bóng lưng ông tựa như một bức tranh thủy mặc chuyển động, đối lập   với khu rừng bê tông xung quanh.
Bước chân của ông nhẹ nhàng và  nhịp điệu, tựa như đang hòa   nhịp điệu của tự nhiên, trông vô cùng tao nhã và tự do.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-doanh-sieu-khong-gian/chuong-296.html.]
Gương mặt của đạo sĩ gầy guộc, toát lên khí chất thoát tục. Làn da của ông ngăm đen do sương gió, nhưng càng  tăng thêm vẻ chất phác và kiên nghị—những dấu vết để  từ cuộc sống lâu dài giữa núi rừng.
Đôi mắt ông sâu thẳm và sáng ngời, như thể  thể  thấu chân lý thế gian, còn khóe môi với nụ  nhàn nhạt  khiến  khác cảm thấy  thiện và bí ẩn.
Tóc ông đen nhánh,  buộc gọn  đầu bằng một cây trâm gỗ đơn giản, vài sợi tóc phất phơ trong gió, trông tự do và phóng khoáng. Râu ông  tỉa tót kỹ lưỡng, điểm vài sợi bạc, nhưng   ông trông già nua, mà còn tăng thêm vẻ tiên phong đạo cốt.
Ông mặc một bộ đạo bào màu xanh lam, với chất liệu vải nhẹ nhàng, mềm mại, tạo nên vẻ phiêu dật trong từng bước .
Đạo bào thêu những họa tiết đơn giản,  quá nổi bật nhưng cũng  quá tầm thường,  đủ để thể hiện phong cách thanh tao của ông.
Trên thắt lưng là một cái hồ lô nhỏ,  rõ bên trong đựng đan dược  rượu.
Ông mang đôi giày vải đen,  đó cũng thêu hoa văn mây, hài hòa với đạo bào.
Đôi giày vải  mòn, nhưng là minh chứng cho hành trình tu hành dài đằng đẵng của ông.
Trong tay ông cầm một cây gậy gỗ, đầu gậy chạm khắc hoa văn mây,  cổ kính  tinh tế. Ông thỉnh thoảng gõ nhẹ cây gậy xuống đất, tạo  âm thanh trong trẻo, như thể đang giao tiếp với mặt đất.
Xung quanh đạo sĩ, ánh mắt của những  qua đường  thể rời khỏi ông,   kinh ngạc,   tò mò.
 dường như đạo sĩ  hề để ý, ánh mắt ông vẫn giữ vẻ bình thản, tập trung  thẳng về phía , từng bước tiến về Chùa Tam Tông.
Không  gì lạ khi   đều nghĩ rằng vị đạo sĩ  đang  gây chuyện với chùa, bởi mục đích của ông quá rõ ràng. Ông  hề để tâm đến những gì đang diễn  xung quanh, chỉ một lòng hướng đến Chùa Tam Tông.
Tô Hà sững  một chút,  lập tức bừng tỉnh.
Khoan , đạo sĩ?
Tô Hà bỏ mặc khách hàng, nhanh chóng chạy về phía đạo sĩ, miệng khẽ gọi: "Nguyên Đan Khâu, Nguyên Đan Khâu!"
Vị đạo sĩ phong trần, thanh nhã , khi sắp bước chân  Chùa Tam Tông, cuối cùng cũng  thấy tiếng gọi của Tô Hà.
Tô Hà thở hổn hển miệng gọi lớn: "Có  Nguyên Đan Khâu  ?  là Tô Hà, bà chủ Nhà nghỉ Hà Diệp, ngài  nhầm chỗ !"