Tào Lệ Phương khó tin,  Kỷ Phỉ từ đầu đến chân: "Cô 'dũng cảm' thật đấy, mỗi đêm ngủ cạnh một đống vảy nến, vảy bạc  chứ, chắc là chúng bám hết lên  cô ."
"Trời đất, nếu hai    gì, chắc da của   rơi rụng đầy  giường. Thật là kinh khủng." Cô  lắc đầu vẻ ghê tởm.
Kỷ Phỉ cảm thấy  giận  tủi nhục, lời  của Tào Lệ Phương quá thô tục, xúc phạm đến mức cô  thể nhẫn nhịn: "Thưa cô,  lẽ do cô  hiểu  nhiều, nếu  rõ thì cô  thể  thêm sách, bệnh vảy nến   là bệnh truyền nhiễm."
Con trai của Tào Lệ Phương cũng  thua kém ,  bé  bên cạnh và  đùa vô tư.
Cậu bé  ngần ngại dùng những lời lẽ  xa để xúc phạm  khác,  quan tâm đến cảm xúc  lòng tự trọng của họ. Giọng  bé chói tai, mỗi câu  như lưỡi d.a.o sắc nhọn đ.â.m thẳng  lòng : "La la la- Bệnh vảy nến- La la la- Bệnh vảy nến."
"Mẹ ơi,  thấy con hát bài bệnh vảy nến   !"
"Bệnh vảy nến thối hoắc, da rơi rụng khắp nơi, bệnh vảy nến đáng sợ, mặt đầy mụn to!"
"Mẹ ơi, bài  con mới nghĩ  đấy."
"Bệnh vảy nến đầu tròn như quả bóng, đá một phát là bay qua nhà kho!" Cậu bé  khúc khích, giọng  bé chói tai như tiếng gà trống.
"Dĩ nhiên là  ai  , bẩn c.h.ế.t  ." Tào Lệ Phương trả lời con trai.
Cô   sang Tô Hà với vẻ mặt khinh bỉ: "Bà chủ,  những  như  ở nhà nghỉ thật ghê tởm. Cô  định đuổi họ  ngoài ?"
"Nếu phòng của  từng   như  ở,  sẽ buồn nôn lắm, chắc chắn ga giường còn đầy da của họ." Khuôn mặt Tào Lệ Phương hiện rõ vẻ ghê tởm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-doanh-sieu-khong-gian/chuong-206.html.]
Tô Hà nhíu mày, cố gắng kiềm chế cơn giận: "Thưa quý khách, phòng của cô ở tầng mấy ? Nếu cô  hài lòng về vệ sinh phòng, chúng   thể dọn dẹp  cho cô."
DTV
Tô Hà chỉ   con nhà  nhanh chóng trở về phòng của .
"Cô cứ yên tâm, ga giường của chúng   giặt sạch bằng phương pháp chuyên nghiệp và khử trùng ở nhiệt độ cao mỗi ngày. Trên giường sẽ   vảy da, cũng   gàu, tóc, da chết, m.á.u  tinh dịch." Tô Hà lạnh lùng .
Nếu Tào Lệ Phương ghê tởm như ,  lẽ cô   nên ở nhà nghỉ nữa.
Không ai kiểm soát  khách  gì trong phòng. Có khách ăn uống  giường,   cắt móng tay  giường, thậm chí   tập thể dục  giường.
Những gì nhà nghỉ  thể  là dọn dẹp sạch sẽ phòng để phục vụ khách hàng tiếp theo một cách  nhất.
Ngoài nhà nghỉ, còn  nhà vệ sinh công cộng, phòng tắm công cộng cũng là những nơi dùng chung.
Ra đường còn   khạc nhổ bừa bãi, phân chó, phân chim, thậm chí là phân . Người khác  thể  ngoáy mũi xong  cầm  tay nắm cửa, hoặc  rửa tay  khi  vệ sinh mà  bắt tay  khác. Cuộc sống  thể nào tránh hết  những thứ đó.
 Tào Lệ Phương đúng là đang sỉ nhục  khác quá đáng.
Tào Lệ Phương vẫn   điều: "Cô cho  lên dọn dẹp , nhất định  dọn sạch cho .  ở tầng hai, ga giường và chăn gối    mới  bộ."
Tô Hà đưa  con nhà  lên tầng hai  dặn Lý Thật: "Cậu bảo dì Vương dọn dẹp  phòng."
Cô áy náy  vợ chồng Kỷ Phỉ và Vu Vân Phi, dù  Tào Lệ Phương cũng là khách của nhà nghỉ, cô  thể đuổi họ  ngoài.