Tào Lệ Phương  dắt con trai từ ngoài về, liền  thấy một  hình trần trụi đầy da thịt, cô   nhịn  mà hét ầm lên.
Nhìn kỹ , Tào Lệ Phương nhận  đó chỉ là một  đàn ông cởi trần, cô  mới kịp bình tĩnh  và nhận    phần phản ứng thái quá.
Lúc , cái nóng cuối hè vẫn còn khắc nghiệt, nhiều phụ nữ mặc váy ngắn áo dây, còn nhiều  đàn ông thì phanh bụng, cởi trần dường như chẳng  gì sai.
Hơn nữa,  đàn ông cởi trần   giống những  đàn ông già nua với bụng to, mỡ màng.
Người đàn ông  gầy gò, xương sườn nổi rõ  vùng n.g.ự.c lép kẹp. Da của  sạm đen nhưng vẫn toát lên vẻ yếu ớt. Tay chân gầy nhom như hai que củi.
Tào Lệ Phương  kỹ hơn,  kinh hãi nhận  da của Vu Vân Phi đầy những đốm đỏ và vết sưng tấy. Một  chỗ  nổi mẩn lên bất thường.
Làn da của Vu Vân Phi còn  những vảy xếp chồng lên , tạo thành một lớp bụi mỏng.
Thấy phản ứng mạnh mẽ của Tào Lệ Phương, Vu Vân Phi ngượng ngùng mặc  áo, nhưng khi  , da của   kéo theo, khiến một vài mảng da rơi xuống.
Tào Lệ Phương nổi da gà. Đứa con trai nhỏ của cô hét lên: "Bệnh vảy nến! Mẹ ơi, con  , đây là bệnh vảy nến!"
"Vảy nến, bạch biến, hãy đến bệnh viện phục hồi da ngay thôi!"
"Phát hiện sớm, điều trị sớm, bệnh viện phục hồi da chào đón bạn."
Cậu bé  khúc khích,  tự tin vì những điều  bé . Cậu  xem hết  tivi !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-doanh-sieu-khong-gian/chuong-205.html.]
Nghe con trai , Tào Lệ Phương cũng nhớ . Da bong tróc như thế,  chữa , chắc chắn là bệnh vảy nến, thật là kinh tởm.
Tào Lệ Phương nghĩ đến việc  đang ở trong nhà nghỉ, bèn giật : "Đây   là bệnh truyền nhiễm ? Trời ơi, thật ghê tởm. Còn ở nhà nghỉ nữa chứ, thật kinh khủng!"
Giọng của Tào Lệ Phương chói tai giống hệt như con trai của cô .
Vu Vân Phi ngượng ngùng đến mức đỏ bừng mặt, dù làn da ngăm đen vẫn  thể thấy rõ sự  hổ. Từ cuộc trò chuyện với Tô Hà,  thể thấy Vu Vân Phi là một  trung thực. Khi  thấy những lời xúc phạm ,  chỉ cúi đầu và liên tục lắc tay: "Không truyền nhiễm ,  truyền nhiễm. Đây giống như dị ứng thôi,   bệnh vảy nến."
Tào Lệ Phương thấy hành động của Vu Vân Phi, cô  lập tức kéo con trai lùi  một bước: "Đừng  gần chúng , da của  rơi rớt khắp nơi kìa."
DTV
Vu Vân Phi  đơ .
Anh như  đóng băng bởi những lời  lạnh lẽo đó,  thể cử động .
Tai  như  kim châm, đau nhói, đau thấu lòng.
Nghe những lời  tổn thương ,  cảm thấy bất lực và đau khổ sâu sắc, nhưng  còn đủ sức để giận dữ, bởi    những lời đó quá nhiều .
Ánh mắt  lộ vẻ hoang mang và bất lực,    đối mặt thế nào với sự bất công và tổn thương .
Cơ thể  run rẩy, nhưng     gì, chỉ  thể cứng đờ, vô hồn lặp : "Không truyền nhiễm, thật sự  truyền nhiễm ,   sạch sẽ."
Kỷ Phỉ  thấy chồng  phân biệt đối xử, lập tức hiểu  nỗi đau và tình cảnh của . Cô  chút do dự bước lên  cạnh chồng, với giọng kiên định và ấm áp, cô : "Xin ,   đính chính một chút."
Cô cố gắng giải thích một cách nhẹ nhàng và khéo léo nhất, mong  đổi  thành kiến và sự hiểu lầm của  khác: "Thưa cô, đây là bệnh vảy nến, bệnh   lây. Da của chồng  chỉ là lớp tế bào c.h.ế.t bình thường, giống như gàu  đầu ."