Hồng Liên lập tức tỉnh giấc, vội vàng vuốt tóc và ngoài. Cô khắp hành lang tìm kiếm, và va Tô Hà thức dậy, còn đang ngáp dài.
"Bà chủ, cô thấy Cơ cô nương ?" Hồng Liên lo lắng hỏi, ánh mắt cô liên tục quanh, đôi lông mày nhíu chặt , mặt thoáng hiện sự lo âu, ngừng xoắn lấy tóc dài của .
"Hả?" Tô Hà ngáp một nửa, lập tức tỉnh ngủ hẳn: "Chắc cô ở trong nhà thôi, đừng lo, chúng cùng tìm."
Tô Hà và Hồng Liên quanh tầng một lâu, cuối cùng thấy tiếng động ở cửa .
Bên cạnh cầu thang của Nhà nghỉ Hà Diệp một cánh cửa nhỏ dẫn vườn . Trước đây, khi Tô Thành và Diệp Cầm còn ở đây, họ trồng một hoa lan trong vườn , phần lớn diện tích đất còn dùng để trồng các loại rau như cải, cà tím và một loại rau nhỏ khác.
Vừa mới tiếp quản quán trọ, Tô Hà còn nhớ việc tưới nước cho hoa cỏ và rau trong vườn . thời gian trôi qua, cô cũng dần lơ là. Sân đất, mỗi tưới nước, đất trở nên ẩm ướt, dính dớp, bẩn ống quần và giày dép. Dần dần, Tô Hà cũng chẳng vườn chăm sóc hoa cỏ và rau nữa.
DTV
Tô Hà cẩn thận thò đầu .
Dưới ánh sáng mờ của buổi sớm, Cơ cô nương bộ đồ vải thô của , đôi giày mới mà họ đưa cho cô đặt gọn gàng bên cạnh. Cô chân trần mặt đất, đôi chân bám đầy bùn.
Cô đang cầm một cái xẻng sắt mà bố Tô Hà để trong góc, vung xẻng mạnh mẽ nhưng hề thô lỗ, cô từng chút một đào đất, nới lỏng lớp đất kết dính. Mồ hôi chảy dài trán cô , nhưng hề gián đoạn động tác.
Tô Hà mảnh vườn phía , lớp đất sâu chứa đầy chất dinh dưỡng lật lên lên, tỏa ánh sáng vàng nâu. Những mảnh rác gió thổi đến, các mẩu nhựa trong đất cũng Cơ cô nương nhặt , gom thành đống ở một góc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-doanh-sieu-khong-gian/chuong-161.html.]
Những cây trồng lâu ngày chăm sóc, chỉ dựa nước mưa, nay còn èo uột mà mọc lên thẳng , đầy sức sống. Một cây đổ dựng bằng que gỗ, lá cây cũng trở nên xanh tươi, mảnh đất nhỏ tràn đầy sức sống, như thể thổi một luồng sinh khí mới.
Sự khác biệt giữa cây trồng chăm sóc tận tâm và cây trồng bỏ bê thật sự là rõ ràng.
Cơ cô nương thính giác nhạy bén, cô thấy tiếng động, Tô Hà và Hồng Liên, lập tức đặt xẻng sắt xuống và sang một bên.
Có cô tự ý gì ? khi thấy những cây trồng ai chăm sóc, cô thể kìm lòng, thực sự thể nhắm mắt ngơ. Dù mảnh đất nhỏ, nhưng nó bằng phẳng, hơn nhiều so với đất ở bộ tộc của cô .
Bộ tộc Thần Nông nhiều đất, nhưng đất ở đó đầy đá, cây cối mọc lộn xộn khắp nơi, và rễ cây ngầm đất mọc lung tung, giống như mảnh đất sạch sẽ ở đây.
Đêm qua, cô ngủ ngon, trực giác mách bảo cô rằng đây là một nơi an , lo mưa bão thú dữ tấn công. Sau khi ngủ đủ giấc, cô thức dậy sớm hơn, khi trời tảng sáng, cô thể ngủ nữa. Nhìn sang Hồng Liên đang cạnh, cô nhẹ nhàng rời khỏi phòng, định xem việc gì thể giúp, nhưng cuốn hút bởi mùi đất.
Theo mùi đất, cô phát hiện mảnh vườn phía , thấy những cây trồng khô héo cô cau mày, nên kìm mà bắt tay .
Tô Hà Cơ cô nương đang cúi đầu, trông cô như đang chờ trách phạt vì phạm sai lầm. Cô : " Cơ cô nương, chúng món ăn nhẹ , còn mảnh đất , nếu cô ngại phiền phức, cô thể chăm sóc nó, ?"
Cơ cô nương bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vui mừng, lắp bắp : "Được." Sau đó, cô còn định quỳ xuống để cảm tạ, Tô Hà giật vội vàng chạy tới đỡ cô dậy.
Tô Hà cảm thấy nặng tay khi đỡ cô , chật vật, định thêm lời khuyên can, nhưng Cơ cô nương với vẻ cầu khẩn: "Xin cho phép thành nghi thức cuối cùng."
"Dĩ nhiên là ." Tô Hà liếc Hồng Liên, ý bảo cô cũng nên khuyên Cơ cô nương.