Cô gái trẻ  xe vội bước xuống chào hỏi Trần Nam Nam, nhưng cô  thèm , chỉ chăm chăm  ánh mắt của Triệu Tuấn Lan.
Triệu Tuấn Lan chẳng thấy  gì sai, chỉ là vài việc vặt vãnh trong công việc thôi. Việc  đổi thư ký cũng chẳng cần  báo cáo với gia đình.
"Ừ, đây là thư ký mới của , tên là Tinh Tinh,    hai tháng ."
"Sao bây giờ  thư ký mới mà    tự lái xe? Còn thư ký Vương ?" Trần Nam Nam hỏi, giọng đầy ẩn ý.
DTV
"Anh để thư ký Vương phụ trách dự án mới . Sáng nay,  khi xong việc, Tinh Tinh bảo ở phố cổ  một quán ăn ngon, mà đường phố cổ thì hẹp quá, Tinh Tinh  dám lái xe, nên  lái."
Một cơn gió thổi qua,  chiếc váy ngắn của thư ký Tinh Tinh khẽ bay, cô  lúng túng vội kéo váy .
Trần Nam Nam đột nhiên bật : "Thôi  , hai  về , em   dạo thêm chút nữa."
Triệu Tuấn Lan cũng  khách sáo, bước lên xe ngay, dù  vợ  cũng  quen. Hơn nữa, đường về công ty và đường về nhà của Trần Nam Nam  cùng hướng. Trước khi lái ,  còn  với theo: "Vậy    nhé, tối nay  sẽ về sớm."
Trần Nam Nam  theo chiếc xe rời , cúi xuống  la bàn  điện thoại. Vì tay cô  run, kim chỉ của la bàn cũng rung rinh, nhưng vẫn chỉ thẳng về hướng Đông.
Hướng Đông, chẳng  là lời khuyên mà chiếc gương thông minh  đưa  ?
Đột nhiên, Trần Nam Nam cảm thấy  thứ thật vô nghĩa.
Cô  nghĩ rằng Triệu Tuấn Lan và thư ký mới của   gì mờ ám, vì thái độ thẳng thắn của  khiến cô hiểu rằng   từng nghĩ về chuyện đó.
Thư ký Tinh Tinh  thì  cảm xúc đều lộ rõ  mặt,  lẽ Triệu Tuấn Lan chỉ coi cô  như một sự giải tỏa trong công việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-doanh-sieu-khong-gian/chuong-152.html.]
Điều khiến Trần Nam Nam cảm thấy vô nghĩa là vì dường như cô luôn là  lo lắng.
Cô  cân nhắc cảm xúc của bố  chồng, một  đối diện với áp lực sinh con từ gia đình.
Cô  suy nghĩ về vấn đề tình cảm vợ chồng nếu cô   công tác xa.
Cô  cân bằng giữa công việc và gia đình.
 tại  cô  suy nghĩ  chuyện đó?
Tại  Triệu Tuấn Lan   thể tự do như ? Anh  thể  bận rộn,  tranh thủ thời gian  ăn cùng thư ký, thậm chí còn  nếm thử bánh ngon  cô.
Trần Nam Nam  xuống bậc thềm bên đường, mở túi bánh . Bánh ngon lành  bao, thế mà giờ cô mới  ăn.
Sau khi ăn xong nửa hộp, Trần Nam Nam  nghĩ thông suốt. Cô lấy điện thoại  và gọi một cuộc: "Chào Tổng giám đốc Chương,  là Nam Nam. Ông từng  với  về việc điều chuyển sang khu vực Vịnh đúng ? Chuyện là thế ,   mang thai..."
Tiếng từ đầu dây bên  vang lên: "Vậy cô định từ chối ?"
"Không ,   định từ chối,    bỏ lỡ cơ hội .   chỉ  hỏi liệu mang thai  ảnh hưởng đến việc  điều chuyển ?"
"Ồ, Nam Nam, cô  tinh thần  việc như  , thật hiếm thấy đấy! Trước đây  cô,  cứ tưởng cô  ưu tiên cho gia đình hơn chứ. Tuy nhiên, nếu cô đang mang thai, thời gian điều chuyển sẽ  hoãn  ít nhất một năm, vì lúc đó cô sẽ  hạn chế về sức khỏe và tinh thần."
"Không vấn đề gì , Tổng giám đốc Chương."
"Được , chúng  sẽ thảo luận kỹ hơn khi cô    việc."
"Còn một chuyện nữa, Tổng giám đốc Chương, Tết Trung Thu sắp đến ,   đề xuất với ông một loại bánh trung thu  ngon để  quà tặng lễ..."