Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người đàn ông đeo kính chắc chắn rằng chiếc gương thông minh chỉ là sản phẩm của thời đại big data mà thôi.
"Để thử!" Một bà cô mập bước lên phía , cũng kiểm chứng khả năng của chiếc gương thông minh.
DTV
Gương nhanh chóng trả về kết quả.
Người đàn ông đeo kính xong liền bật : "Ha ha, mà, chị là thuộc nhóm ba chỉ cao."
Bà cô sờ bụng , hứng thú giảm hẳn: "Thật , trời ơi..." Bà vóc dáng béo, cộng với tuổi tác hiện rõ khuôn mặt, khó để đoán bà vấn đề với ba chỉ cao.
Bà cô đo xong, sang bên cùng với đàn ông hói, đàn ông đeo kính tiếp tục về vai trò của dữ liệu lớn.
Thấy còn ai chen lấn, Trần Nam Nam bước lên một bước, cô chiếc gương thể chẩn đoán bệnh gì cho cô. Có khi nào sẽ cô hàn khí nhỉ?
Tay chân lạnh là do hàn khí ở tử cung, dễ mệt mỏi là do hàn khí ở tử cung, giấc ngủ cũng là do hàn khí ở tử cung. Hàn khí ở tử cung giống như thức khuya, chơi điện thoại nhiều, đều trở thành lý do "vạn năng" để giải thích vấn đề.
Nếu chiếc gương thực sự chẩn đoán cô hàn khí, thì đúng là chiếc gương chỉ để mua vui mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-doanh-sieu-khong-gian/chuong-144.html.]
Việc gương đoán khối u não của đàn ông hói lẽ chỉ là trùng hợp.
Trần Nam Nam quan sát chiếc gương, : "Kiểm tra sức khỏe."
Giọng của gương thật nhẹ nhàng và cuốn hút, giống như một tấm chăn ấm áp bao quanh cô. Trần Nam Nam mơ màng nghĩ giọng là của ai thu âm. Cho dù chiếc gương chỉ kỹ năng vụng về, nhưng giọng cũng thật dễ chịu.
"Ồ, thưa điện hạ yêu quý." Gương gọi cô một cách mật, giọng dịu dàng và cuốn hút như một bản nhạc từ thiên đường.
Trần Nam Nam đỏ mặt. Chiếc gương mật như , khiến cô thấy ngại quá.
"Lưỡi của điện hạ màu trắng và dày. Vương quốc của chúng sắp chào đón một thừa kế mới. Điện hạ, cô đang mang thai ."
Đôi mắt Trần Nam Nam mở to, miệng há hốc, thể tin nổi. Khuôn mặt cô lộ một biểu cảm khó tả, sự kinh ngạc, sự hoài nghi và lo lắng, chỉ thiếu niềm vui.
Cô cảm thấy da đầu như tê dại, ngay lập tức cô phản bác: "Không thể nào!"
Bà cô mập bèn cô đầy ngạc nhiên, đây là một bệnh tật vặt vãnh, thông tin quá nghiêm trọng. Bà lập tức phấn khích: "Cô gái, cô xem kết quả chính xác ?"
Trần Nam Nam cắn môi, nhỏ, giọng khô khan: "... nghĩ chắc là đúng ."