Cô cũng   dùng giọng điệu  lệnh  đe dọa Tiểu Thập. Điều đó sẽ  tổn hại đến mối quan hệ vốn  mong manh giữa họ và  thể  Tiểu Thập nổi loạn.
Tiểu Thập đúng là một đứa trẻ bướng bỉnh từ nhỏ!
Cha  của Tiểu Thập  yêu cầu mười đứa trẻ luân phiên   việc, nhưng chúng  nghịch ngợm, chẳng hề để tâm đến lời dặn của cha . Càng  cấm  gì, chúng  càng .
Tô Hà cần tìm  cách phù hợp để giao tiếp với Tiểu Thập.
Mỗi khó khăn là một cơ hội, trí não của Tô Hà  ngừng hoạt động, như con cá nhỏ bơi từ suối nhỏ  đại dương,  bao giờ bỏ cuộc.
Đột nhiên cô nảy  ý tưởng.
Tô Hà khẽ ho một tiếng, biến sự kinh hãi  mặt thành sự căm phẫn: "Tiểu Thập đại nhân,  thể  thế !"
Thấy Tiểu Thập  vẻ chuẩn  xông  g.i.ế.c , Tô Hà bày  biểu cảm còn giận dữ hơn cả nó: "Giết  dễ dàng như , chẳng  là quá nhẹ nhàng cho  ?"
Tiểu Thập thu cánh , nghiêng đầu  Tô Hà, tự hỏi liệu cô  đang lừa nó  .
DTV
"Tiểu Thập đại nhân nghĩ kỹ mà xem,   đốt cháy bánh bao trong đĩa, ai  thế giới   ?" Tô Hà đặt  một câu hỏi.
Tiểu Thập  hiểu cô đang  gì, nhưng vẫn bực bội dùng chân gõ  chén, tuy nhiên nó vẫn tò mò  cô giải thích, và chọn cách trả lời: "Cô, , Thôi, và Hồng."
Thấy Tiểu Thập vẫn sẵn sàng đối thoại, Tô Hà cảm thấy cơ hội thuyết phục nó ngày càng tăng.
" , chỉ  bốn   thế gian    mất  một cái bánh bao. Tiểu Thập đại nhân nghĩ mà xem, với những  khác, bánh bao  đến miệng họ, nên họ  quan tâm. Cái bánh bao đó với họ chẳng  ý nghĩa gì,    ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, đúng ?" Tô Hà từ từ dẫn dắt.
Tiểu Thập  Tô Hà một lúc,  gật đầu đồng ý.
"Tiểu Thập đại nhân, nếu  đàn ông trung niên lặng lẽ chết, đối với  khác cũng chỉ như mất  một cái bánh bao, chẳng hề  chút tác động nào. Hắn c.h.ế.t , những đánh giá    để  vẫn tồn tại,  ? Không ai  cái bánh bao đáng ghét đó   gì với Nhà nghỉ Hà Diệp, và chúng  vẫn chẳng  minh oan,  đúng ?" Tô Hà tiếp tục đặt câu hỏi, ánh mắt sáng ngời, như hai ngôi  lấp lánh đang  chăm chú  Tiểu Thập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-doanh-sieu-khong-gian/chuong-130.html.]
Tiểu Thập suy nghĩ một lát, cảm thấy những gì Tô Hà   lý, nó từ từ gật đầu.
Và ,  ánh mắt đầy mong đợi của Tô Hà, Tiểu Thập bất ngờ tỉnh ngộ: " , g.i.ế.c  đơn giản thế thì quá lãng phí!"
"Vậy nên..." Tô Hà nhấn mạnh, lộ rõ vẻ lo lắng và hy vọng.
Tiểu Thập  tiếp: "Vậy nên  quyết định để  tự thiêu  mặt  ! Để thiên hạ  đây là sự trừng phạt của thần!"
Tô Hà ngã phịch xuống, đúng là Tiểu Thập, tư duy của nó   khác .
Cô  dậy, vội vàng ngắt lời Tiểu Thập  khi nó  thêm ý tưởng  tưởng. Tô Hà  nên cho nó  bài trắc nghiệm, đứa trẻ  chẳng  trả lời thế nào cho đúng, chỉ  xé rách bài kiểm tra. Cô nhanh chóng giải thích: "Không, ý  là chúng  nên  cho  c.h.ế.t theo kiểu xã hội!"
"Chết xã hội?" Tiểu Thập lẩm bẩm."Đây là loại c.h.ế.t gì mới thế?"
"Đó là khiến   bẽ mặt   , khiến   còn mặt mũi gặp ai, suốt đời  dám  cò mồi nữa." Tô Hà giải thích.
Tiểu Thập  hài lòng: " chẳng   vẫn còn sống ?"
"Không, điều đó khác chứ, như  còn đau khổ hơn cả cái chết." Tô Hà cố gắng hết sức để giải thích."Con   quan trọng mặt mũi,  câu... , câu cổ ngữ là "thà c.h.ế.t chứ  chịu sống nhục!""
Tô Hà  sang cầu cứu Thầy Thôi.
Thầy Thôi hiểu ý Tô Hà, bắt đầu giải thích tầm quan trọng của thể diện đối với  Hoa.
Tiểu Thập  đến nhức cả đầu. Những lời văn vẻ của Thầy Thôi khiến nó cảm thấy như Tôn Ngộ Không  Đường Tăng niệm chú, phát bực lên.
Tô Hà vội vàng thêm : "Hơn nữa, chúng  còn  thể nhân cơ hội  để rửa sạch thanh danh cho Nhà nghỉ Hà Diệp."
Tiểu Thập vẫn    cam lòng, nhưng nó  vẻ   lời của Tô Hà thuyết phục phần nào. Nó  chăm chăm  Tô Hà với ánh mắt dò xét: "Thật chứ?"
Tô Hà gật đầu liên tục, cố gắng tạo sự thuyết phục: "Tất nhiên là thật.  việc  cần Tiểu Thập đại nhân  tay hỗ trợ. Cậu sẽ  giúp  một tay..."