Sau khi xem xong, Tô Hà  khỏi thán phục, trong lòng nảy sinh sự kính trọng. Tác phẩm như thế , thực sự là kiệt tác tuyệt thế trong giới thư pháp.
Nhìn biểu cảm ngưỡng mộ của Tô Hà, Thịnh Thế càng tự hào hơn, vì Thôi Phụng Nhất là do ông phát hiện ! Thịnh Thế    quên mất vai trò của cháu trai Thịnh Kim Triều.
Ông chỉ cảm thấy , với tư cách là hội trưởng Hội Thư Họa Dũng Giang,   công lớn trong việc phát hiện  viên ngọc quý  phủ bụi của giới thư pháp!
Thịnh Thế cẩn thận cất tác phẩm thư pháp, Tô Hà cũng giúp ông thu dọn,  quên che chắn Tiểu Thập phía . Cô sợ Thịnh Thế và Thịnh Kim Triều sẽ quá kinh ngạc khi  thấy Quạ ba chân Tiểu Thập,   đắc tội với nó. Nếu Tiểu Thập nổi giận thì thật đáng sợ, chẳng may nó nổi lửa đốt cháy bức thư pháp thì đúng là thảm họa.
May , Tiểu Thập   Tô Hà đang nghĩ gì về , nó  ăn xong há cảo và bắt đầu ăn bánh nhân hẹ,  khí tràn ngập mùi hẹ.
"Thầy Thịnh, Kim Triều,  sẽ  tiễn hai  nữa nhé. Nếu  thời gian, hai  hãy thường xuyên ghé qua trao đổi với thầy Thôi,  cần  đặt phòng , cứ lên thẳng tầng 6 đến phòng hội nghị đa năng là . Hai  cũng thấy , tầng 6 bây giờ  rộng rãi, chỗ  cũng  nhiều." Tô Hà tiễn hai   đến cửa, nhiệt tình mời họ   ghé .
Thịnh Thế yêu thích thư pháp,   nhiều chủ đề chung với thầy Thôi, Tô Hà vô cùng hoan nghênh họ.
Thịnh Thế đến cửa,  định lên xe thì vỗ đầu một cái,    chút sốt ruột: "À đúng , bà chủ Tô, thầy Thôi, khi đăng ký cuộc thi thư pháp cần  ghi rõ  đăng ký và đơn vị công tác."
"Đơn vị công tác của thầy Thôi nên ghi thế nào?" Thịnh Thế cân nhắc một lúc   tiếp: "Thầy Thôi,  để tên của Hội Thư Họa Dũng Giang? Ghi là Hội Thư Họa Dũng Giang thì ?"
Tô Hà  tiện quyết định, cô  sang  thầy Thôi.
Thôi Phụng Nhất nhẹ nhàng lắc đầu, ông  Thịnh Thế  ý , nếu ghi tên của hội thì  thể tác phẩm của ông sẽ nhận  nhiều sự chú ý hơn, nhưng Thôi Phụng Nhất  quan tâm đến những thứ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-doanh-sieu-khong-gian/chuong-106.html.]
Với tư cách là một nhân vật thẻ bài, ông cần giữ  cách nhất định, và cũng   dính  chuyện phàm trần.
Thôi Phụng Nhất chậm rãi nhưng kiên định : "Cứ ghi là Nhà nghỉ Hà Diệp ."
Thịnh Thế mấp máy môi, định thuyết phục thêm, nhưng khi  thấy vẻ mặt của thầy Thôi, cuối cùng ông cũng   gì thêm.
Ông tôn trọng lựa chọn của thầy Thôi.
DTV
Đồng thời, trong lòng ông thầm hạ quyết tâm, nếu  ai coi thường đơn vị công tác của Thôi Phụng Nhất, ông nhất định sẽ mạnh mẽ   bảo vệ.
Chỉ cần  dính líu đến tri thức, nghệ thuật, thì việc kỳ thị học vấn là  tránh khỏi. Trong các cuộc thi thư pháp, giáo sư thư pháp từ các đại học danh giá luôn  xem là "cao quý" hơn những   nghề tay chân bình thường.
 từ  đến nay như  là đúng ?
Thư pháp thực sự cần đến bằng cấp ?
Thịnh Thế  bao giờ nghĩ .
Ông cũng từng thấy các nhà thư pháp dân gian, vì kế sinh nhai mà  bày hàng ở vỉa hè. Khi những nhà thư pháp dân gian  bước  "đại sảnh đường" của nghệ thuật, trải nghiệm  chữ bán ở vỉa hè của họ  tránh khỏi    mang  bàn tán.
 việc  chữ bán ở vỉa hè và triển lãm tác phẩm trong viện bảo tàng, chờ  đấu giá  thực sự khác biệt đến  ?
Thịnh Thế trịnh trọng gật đầu: "Thầy Thôi, ông yên tâm,  nhất định sẽ ghi 'Nhà nghỉ Hà Diệp'  đơn vị công tác cho ông!"