[Kinh Dị] Khởi Đầu Với Thiên Phú Cấp C, Tôi Phá Đảo Quái Đàm Cấp S - Chương 43: Quy Tắc Nhà Ăn
Cập nhật lúc: 2025-12-28 17:29:50
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tiểu Giang?”
Nghe thấy cái tên , Giang Minh lập tức phản xạ mạnh, cảm giác như kéo ngược về căn phòng ngủ , đối diện cuốn nhật ký quỷ dị đó.
Trong cuốn nhật ký , chủ nhân ban đầu của căn phòng cũng tên là Tiểu Giang.
Mặc dù kết cục cuối cùng hình như vì vi phạm quy tắc mà biến thành ch.ó, nhưng con ch.ó mà gặp trong quái đàm rõ ràng Tiểu Giang trong nhật ký.
Tiểu Giang ban đầu tung tích từ lâu.
Giang Minh vốn nghĩ cuốn nhật ký đó chỉ đơn thuần là manh mối nhiệm vụ, nhưng giờ nghĩ , lẽ chuyện đơn giản như ?
Chủ cũ của phòng ngủ tên Tiểu Giang, sở hữu thiên phú S cấp cũng tên Tiểu Giang, đều là trẻ con… liệu giữa hai liên hệ gì ?
Thấy phản ứng của Giang Minh lớn như , Mã Lương phần khó hiểu liếc một cái, hỏi:
“Có chuyện gì ? Có gì kỳ lạ ?”
Giang Minh suy đoán của . Sau khi xong, Mã Lương chỉ :
“Cậu nghĩ nhiều . Tiểu Giang trong nhật ký rõ ràng bảy, tám tuổi, thậm chí còn thể tự nấu ăn. Còn Tiểu Giang trong xe đẩy trẻ em mới tầm hai tuổi.”
“Hai hẳn là quan hệ gì.”
“Hơn nữa, Tiểu Giang ở trại lâu , là sống sờ sờ, tuyệt đối liên quan gì đến quỷ dị.”
Mã Lương dứt khoát.
Thấy thái độ kiên định của , Giang Minh cũng thở phào nhẹ nhõm.
nghĩ một lúc, vẫn yên tâm, tiếp tục hỏi:
“Vậy cái tên Tiểu Giang là từ ?”
“Là tên thật của nó, là trong trại đặt cho?”
“Không thể nào chỉ mỗi tên mà họ chứ? Tên đầy đủ ban đầu của nó là gì?”
Giang Minh liên tiếp ném hàng loạt câu hỏi. Trước những câu hỏi dồn dập đó, Mã Lương cũng sững một chút, suy nghĩ mới :
“Tiểu Giang là vì mấy già trong trại đều gọi như .”
“Còn tên đầy đủ của nó thì… thật sự rõ.”
“Đợi đến trại hỏi trực tiếp mấy lớn tuổi , chắc họ nhiều hơn.”
Xem Mã Lương cũng nắm rõ lắm. Giang Minh thấy liền hỏi thêm nữa.
Lúc , Mã Lương chỉ về phía , nơi nhà ăn:
“Thôi, ăn . Hai xếp hàng .”
Bước nhà ăn, gian rộng rãi, sáng sủa, tràn ngập mùi thức ăn. Lúc ít bệnh nhân đang dùng bữa.
Tiếng múc cơm hòa lẫn với tiếng trò chuyện râm ran, tạo nên bầu khí khá náo nhiệt, toát lên cảm giác bình dị, ấm áp.
Giang Minh rõ, tất cả chỉ là bề ngoài. Sắc mặt hề đổi.
Hắn và Mã Lương lưng Chu Môn xếp hàng. Bên cạnh hàng dựng hai tấm bảng.
Một tấm ghi thực đơn hôm nay, tấm còn ghi từng dòng quy tắc:
Quy tắc nhà ăn:
Bệnh nhân ăn cơm cần trả bất kỳ chi phí nào. Nếu nhân viên nhà ăn thu tiền của bệnh nhân, hãy báo cho phụ trách nhà ăn.
Thức ăn trong nhà ăn đều là đồ ăn bình thường, xin cứ yên tâm dùng.
Ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, lượng sức mà ăn, lãng phí.
Nhà ăn chỉ mở cửa cho bệnh nhân trong khung giờ quy định, quá giờ sẽ phục vụ.
Đôi khi nhà ăn sẽ cung cấp món ăn đặc biệt, xin cân nhắc kỹ khi dùng.
Quy tắc chỉ vỏn vẹn năm điều. Bên điều thứ năm là thời gian mở cửa nhà ăn:
Bữa sáng: 8:00 - 9:00
Bữa trưa: 12:00 - 13:00
Bữa tối: 17:00 - 18:00
Quy tắc nhà ăn nhiều, cũng điểm mâu thuẫn rõ ràng. Sau khi xong, Mã Lương giải thích với Giang Minh:
“Trong quy tắc quái đàm, những nơi ít quy tắc, mâu thuẫn thế , mấy ngày đầu cơ bản sẽ vấn đề gì lớn, chỉ cần tuân thủ quy tắc là .”
“Cơ bản?” Giang Minh hỏi.
Mã Lương gật đầu: “, chỉ là cơ bản.”
“Vì quy tắc quái đàm luôn ngừng dị hóa. Ai vài ngày xảy chuyện gì, biến nơi vốn an thành địa ngục nuốt mạng .”
“Tất nhiên, cũng khả năng nó trở thành mấu chốt phá cục cuối cùng.”
“Chuyện kiểu từng xảy .”
“ xét tình hình hiện tại, chỉ cần tuân thủ quy tắc thì nhà ăn hẳn là vấn đề.”
Nghe , Giang Minh nhớ quái đàm , nơi phát hiện quy tắc thứ hai. Chín quy tắc lúc đó đều hề mâu thuẫn.
Chỉ đến khi thời gian trôi qua, con ch.ó xảy dị biến, những quy tắc mới bộc lộ ý nghĩa thực sự.
Nói xong, Mã Lương như hứng thú nổi lên, chỉ năm điều quy tắc hỏi Giang Minh:
“Từ năm điều , gì?”
Giang Minh suy nghĩ một lát :
“Nếu chỉ bề mặt, thì nhà ăn đơn thuần chỉ là nơi ăn uống, trong quy tắc cũng thể hiện rõ tính uy h.i.ế.p.”
“ nếu nghĩ kỹ hơn, đào sâu thêm một chút, sẽ phát hiện bên trong ý nghĩa ẩn giấu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-di-khoi-dau-voi-thien-phu-cap-c-toi-pha-dao-quai-dam-cap-s/chuong-43-quy-tac-nha-an.html.]
“Ví dụ như cả quy tắc nhà ăn lẫn quy tắc phòng bệnh đều nhấn mạnh việc ăn uống đầy đủ. Điều cho thấy ăn uống là chuyện quan trọng với chúng ?”
“Nếu ăn, liệu xảy tình trạng mất sức, mất lý trí ?”
“Hơn nữa, quy tắc còn nhắc đến ‘chi phí’, nghiêm cấm nhân viên nhà ăn thu phí.”
“Nghĩ như thì chi phí là một thứ quan trọng ? Liệu khi thu phí, nhân viên nhà ăn để lộ thông tin then chốt nào đó ?”
“Còn món ăn đặc biệt của nhà ăn, cũng mang ý nghĩa đặc biệt nào đó ?”
“……”
Giang Minh phân tích trôi chảy. Trong mắt Mã Lương hiện lên vẻ hài lòng.
Sau khi xong, Mã Lương gật đầu khen:
“Không tệ, phân tích lý. Trong đó vài điểm ngay cả cũng nghĩ tới.”
“ vẫn một chút sai lệch.”
Giang Minh tò mò: “ lệch chỗ nào?”
Mã Lương chỉ hai chữ “chi phí” trong quy tắc, :
“Cậu nghĩ đến việc nhân viên nhà ăn thể tiết lộ tin tình báo khi thu phí, nhưng suy nghĩ sâu hơn, đúng hơn là suy nghĩ theo hướng ngược .”
“Vì đợi họ thu phí của chúng , mà là chúng chủ động hối lộ họ?”
“Quy tắc chỉ cấm nhân viên thu phí, chứ cấm bệnh nhân hối lộ nhân viên.”
Mã Lương kiên nhẫn dẫn dắt, giống như một thầy dày dạn kinh nghiệm, truyền bộ kiến thức cho học trò.
Giang Minh tiếp thu nhanh, xong liền sáng mắt:
“Cách cũng . Như quyền chủ động sẽ trong tay chúng .”
“Vậy việc cấp bách nhất là rõ cái gọi là ‘chi phí’ rốt cuộc là thứ gì.”
“Dù trong thế giới , chi phí chắc là tiền giấy, mà thể là thứ khác… cơ thể, linh hồn, lý trí… đều khả năng.”
Mã Lương giơ tay hiệu cho bình tĩnh, tiếp tục :
“Ý tưởng của tệ, nhưng việc chúng cho rằng hối lộ nhân viên sẽ thu tình báo chỉ là suy đoán, sự thật.”
“Chúng cần quan sát nhiều hơn trong nhà ăn, thậm chí cả bên ngoài nhà ăn, thu thập thêm manh mối, xác nhận suy đoán là đúng mới thực hiện.”
“Bởi vì ngoài việc nhận tin tức, cũng khả năng là… giây hối lộ xong, giây kéo bếp , xay thành thịt băm.”
“Cho nên, suy đoán thì cũng đợi thu thập đủ manh mối mới hành động.”
“Trong quy tắc quái đàm, cẩn thận đến cũng thừa.”
Nghe xong, Giang Minh phản bác. dựa kinh nghiệm từ quái đàm , hiểu rằng cẩn thận quan trọng, nhưng cẩn thận mù quáng đôi khi cũng rơi bẫy của quái đàm.
Im lặng một lúc, Mã Lương thở dài :
“Thật cũng thể quá cẩn thận. Có lúc, cẩn thận cũng g.i.ế.c .”
Nhất Tiếu Hồng Trần
Câu , Giang Minh lập tức sang.
Mã Lương tiếp tục:
“Cậu còn nhớ bốn quy tắc chung từng với ? Quy tắc trong quái đàm sẽ dị hóa theo thời gian.”
“Có thể suy đoán hiện tại của chúng là đúng, nhưng vì quá cẩn thận mà thực hiện.”
“Đến khi chúng xác nhận suy đoán là đúng thì quái đàm dị hóa, khiến suy đoán còn chính xác, thậm chí là sai .”
“Cho nên, quá cẩn thận cũng .”
“ nếu ngay từ đầu, khi thu thập đủ thông tin mà vội vàng thử nghiệm, lỡ suy đoán sai thì ?”
“Vì , cẩn thận cũng .”
Nói xong, Mã Lương rơi trầm mặc lâu, mở miệng:
“Đây chính là quy tắc quái đàm.”
Hắn Giang Minh, ánh mắt chân thành:
“ nhiều như để lấy phận từng trải trong quái đàm dạy đời .”
“Cậu là bước thế giới quái đàm thể thông quan độ khó S, chắc chắn thiên phú xuất chúng. thiên tài như các thường một tật — đó là kiêu ngạo.”
“Cho rằng qua quái đàm cấp S, thì những độ khó khác chẳng đáng nhắc tới.”
“Trong trại ít như , trong đó một từng nhận thiên phú cấp S.”
“Sau khi thông quan vài quái đàm cấp A và cấp S, bắt đầu tự cao tự đại, khinh thường quái đàm cấp thấp, thậm chí thèm xem tài liệu liên quan, chỉ dựa năng lực bản mà càn quét.”
Nói đến đây, Mã Lương im lặng một chút, vẻ mặt thoáng buồn:
“ đó, trong một quái đàm cấp B, trả cái giá cực kỳ t.h.ả.m khốc cho sự coi thường đó.”
“ vết xe đổ của họ.”
“Cậu quái đàm chỉ là cấp B, rõ ràng chút xem nhẹ. hy vọng chỉ trong quái đàm , mà cả về , bất kể độ khó lớn nhỏ, đều dốc lực đối phó, ?”
“Bởi vì quy tắc quái đàm… là nơi thể c.h.ế.t .”
Giang Minh cảm nhận sự chân thành trong lời của Mã Lương, gật đầu, nửa đùa nửa thật :
“Được thôi. Còn bảo dạy đời, bảo đừng coi thường quái đàm, nhưng lúc chẳng cũng đây chỉ là quái đàm cấp B thôi ?”
Mã Lương :
“Cái đó khác.”
“Khác chỗ nào?”
“Cậu là coi thường quái đàm.”
“Còn là… coi nhẹ chiến lược, còn chiến thuật thì coi trọng.”