Kim Tuế Vô Ưu - Chương 33
Cập nhật lúc: 2024-12-02 11:26:30
Lượt xem: 2
Dư Hoàn trong nháy mắt nhìn thấy hắn, đồng tử co rút lại, "Mục Nhân Cửu..."
Hắn lập tức quay người, vỗ vai A Nhiễm, cười toe toét: "Ngươi cố lên, ta ủng hộ tinh thần cho ngươi."
Dừng một chút, hắn hạ giọng: "Nếu không đánh lại được thì chạy nhanh đi, đừng liều mạng!"
Carrot Và Tịch Dương
Nói xong, chân trượt một cái, người đã biến mất.
Lúc này, Mục Nhân Cửu đáp xuống mái hiên bên kia, ngón tay thon dài móc lấy sợi dây đỏ buông thõng bên tai, giọng nói lạnh lùng: "Cốc Kỳ, nơi này là Kinh Đô, dưới chân thiên tử, trước cửa Đại Nội."
Hắn đang cảnh cáo người của Hiệp Khách Sơn Trang.
"Ngươi cũng muốn người này sao?" Cốc Kỳ lẩm bẩm.
Ngay sau đó, hắn xách loan đao, biến mất trên mái nhà, lao về phía A Nhiễm.
Ra tay trước chiếm ưu thế!
Hắn muốn một đao c.h.é.m A Nhiễm.
A Nhiễm lùi về sau, ánh mắt sắc bén, trường đao giơ lên.
"Keng!"
Lưỡi đao chạm nhau, căng thẳng tột độ.
Mục Nhân Cửu theo bản năng tiến lên một bước, rồi cứng đờ dừng lại.
Loan đao của Cốc Kỳ vô địch, đối mặt với một tiểu nha đầu mới ra đời, hắn chỉ ra một chiêu rất tùy ý, nhưng mang theo sát khí vô tận.
Thế mà, A Nhiễm đã đỡ được.
Trường đao của nàng chắn trước mặt, cuồng phong hất tung chiếc mũ trùm đầu, ánh đao chiếu sáng đôi mắt nàng, trong đó không có sợ hãi, không có kinh hoàng, chỉ có sát khí và sự không sợ hãi tương tự.
"Đao Tu La?!" Vẻ mặt Cốc Kỳ lập tức thay đổi, nhìn thanh đao, rồi nhìn chằm chằm A Nhiễm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/kim-tue-vo-uu-duao/chuong-33.html.]
A Nhiễm nhếch mép cười, "Làm quen một chút, đồ đệ của Sát Lộ Đao Trần Lưu, A Nhiễm."
Lời vừa dứt, A Nhiễm rút đao, phản công mạnh mẽ.
Vẻ mặt Cốc Kỳ đã thay đổi từ lâu.
Nếu ban đầu là thờ ơ, thì lúc này là hung dữ. Hắn thua Đao Tu La, cả thiên hạ đều biết, sở dĩ là "Thiên hạ đệ nhất loan đao" chứ không phải "Thiên hạ đệ nhất đao" cũng là vì vậy.
Đây là đồ đệ của Trần Lưu, truyền nhân của Đao Tu La.
Cốc Kỳ bị ép lùi một bước, hắn lại ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha, Đao Tu La gãy tay, tưởng rằng đời này không có cách nào thắng được Đao Tu La, không ngờ hắn còn có đồ đệ, tốt, thật là tốt--"
Ánh mắt hắn thay đổi dữ dội, lộ ra hung quang, vung đao lao tới, chiêu nào cũng chí mạng.
A Nhiễm lập tức phản kích.
Cánh tay nàng run rẩy, là do áp lực khi giao đấu, cũng là vì hưng phấn.
Cao thủ đối quyết như vậy, hai người đều phát huy mười phần mười công lực, khuấy động phong vân xung quanh, đao khí cuồn cuộn như biển, bọn họ từ con hẻm đánh lên mái nhà, lại từ mái nhà đánh đến nơi đất trống, đao khí sắc bén, nhanh như bóng ma.
Càng đánh càng kinh hãi.
Một người lão luyện, một người sáng tạo, hai người mỗi người một phong cách, trong lúc nhất thời lại không phân biệt được thắng thua.
Cốc Kỳ tuyệt đối không muốn thua đồ đệ của Đao Tu La, đã sử dụng hết toàn bộ bản lĩnh.
A Nhiễm xưa nay khi đánh nhau đều không màng sống chết, nàng có mười phần bản lĩnh, khi đánh nhau có thể phát huy mười phần, hoàn toàn không có chút phòng thủ, lấy công làm thủ.
Mục Nhân Cửu đứng trên mái nhà, tay nắm chặt trường tiên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người đang giao chiến, nhìn A Nhiễm là lo lắng, nhìn Cốc Kỳ là sát khí.
"Tài năng thật!" Cốc Kỳ quát to một tiếng, chiêu thức bắt đầu biến hóa.
A Nhiễm cũng thay đổi chiêu thức.
Cả hai đều bị thương, A Nhiễm thậm chí còn nghiêm trọng hơn một chút, nhưng lúc này khí thế của nàng lại nói với mọi người -
Nàng hoặc thắng, hoặc chết!