Một lúc , Tôn thái y chạy , cũng ai thông báo mà hoàng thượng, hoàng hậu và Cửu Nhật cùng chạy tới. Tôn thái y bắt mạch cho , bắt tới bắt lui cứ trầm ngâm mãi, vẻ mặt của lão mà cũng thật lo cho quá , bản thì cứ liên tục nôn ọe.
Hoàng thượng thấy thế vội hỏi: "Sao , là thai ?"
mà sặc luôn, và Lương Hữu Thuần vẫn động phòng, thai ở .
Sau đó, Tôn thái y kết luận thấy mạch của cả, bảo rằng chắc uống thuốc quá liều nên ảnh hưởng khiến mạch yếu , thế là theo lời lão, Tiểu Đào vội lấy đậu giã nhuyễn, lấy nước cho uống.
Cuối cùng, cũng nôn hết thuốc , cả mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào. Hoàng thượng đang mang thai thì mặt thoáng chút thất vọng.
Tôn thái y cần nghỉ ngơi, qua một hai ngày sẽ khỏi, thế là chẳng ai bảo ai, từ từ rời , còn mỗi Lương Hữu Thuần ở . Chàng đến bên cạnh, hỏi: "Nàng uống thuốc ăn kẹo hồ lô ? Thật khiến khác bớt lo."
ráng nhếch miệng đáp: "Khiến thái tử nhọc lòng ."
Lương Hữu Thuần đưa tay sờ lên trán , hạ giọng: "Chuyện của trưởng chúng , đừng nhắc đến nữa, dù xảy bất cứ điều gì thì nàng vẫn là thê tử của , mãi mãi bao giờ đổi."
Chàng xong, đưa tay kéo tấm chăn đắp lên , dịu dàng: "Nhắm mắt , ngủ một giấc sẽ khỏe ngay thôi."
Nửa đêm thì giật tỉnh giấc, sang bên cạnh, thấy Lương Hữu Thuần đang gục đầu giường, chắc sợ xuống chiếm chỗ của nên mới nhỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-62-phu-the-lam-hoa-2.html.]
nhẹ nhàng bật dậy, lúc mới để ý thấy bàn tay, bàn chân đều đang băng bó, cái tên cũng thật là, ai tự thương thế .
Bước xuống giường, với lấy chiếc áo choàng tiến phía cửa sổ, khẽ đưa tay đẩy đôi cánh song. Bên ngoài, tuyết vẫn rơi, bóng đêm tĩnh mịch bao trùm, tựa đầu, nhớ những chuyện qua, tất cả cứ như là một giấc mơ.
Trưa hôm , Cửu Nhật ghé thăm , khi kể rõ sự tình vì uống nhiều thuốc như thì mắng cho một trận, gì mà tự hại , gì mà quan tâm đến tâm trạng của khác, quý trọng bản …
Vì sai nên cứ đần mặt cho mắng, chẳng trả treo lời nào, Cửu Nhật mắng một hồi thì hình như cũng mệt, hoặc là thấy đáp nên đ.â.m chán, hoặc là hết ngôn từ để mắng cũng nên.
Huynh nho nhã như , cũng chẳng thốt lời nào cho nặng nề cả, cuối cùng lưng thẳng một mạch, suốt mấy ngày liền cũng chẳng thấy bóng dáng nữa. cũng chẳng dám bén mảng sang chỗ , sợ khéo thấy lấy sách học cách la mắng.
Không lâu đó, Trương thiếu phó theo lệnh hoàng thượng đến Hàn lâm viện phụ giúp cho Đinh thái phó, thế là chúng còn đến Trúc Thanh Đỉnh học nữa mà chỉ đến khi cần ngài sửa đàn.
và Thủy Vân chủ yếu tự luyện tập, còn nữa là sang thỉnh giáo Cửu Nhật, Như Lan công chúa cũng xin cùng, là con gái của Lưu Hà hoàng quý phi. Trông vẻ như để ý Cửu Nhật thì , học thì học mà cứ đắm đuối, nhờ phúc của Cửu Nhật nên ngày nào chúng cũng kẹo hồ lô ăn.
Đến cuối mùa đông năm , và Thủy Vân cuối cùng cũng thể gảy đàn, tuy điêu luyện nhưng cũng tạm , còn Như Lan thì cứ y chang như ngày đầu đến lớp, đàn của nàng đứt dây liên tục, tay cũng đứt liên tục, Cửu Nhật cũng băng bó cho nàng liên tục.
Nhìn ngày càng điêu luyện, gảy mười nốt nhạc mới băng bó xong, đó thì ngắn dần, cuối cùng chỉ còn ba nốt là đấy , xem Cửu ca mà đến thái y viện học việc thì chắc là nhanh lắm đây.
Thi thoảng sân, rình xem Tát Nhật Lãng nụ , Tiểu Hắc cũng kè kè bên cạnh, dạo cho cá ăn cũng cần bắt nó nữa, đúng bữa cho ăn thì ăn, xem bộ ngoan hơn nhiều.
cũng dành thời gian dạy Tiểu Bạch Nhi chữ, sách và cùng nó luyện võ, kể thì con bé và cũng là tử của Cửu Nhật chứ.