Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 52: Sự Nhầm Lẫn Tai Hại - 2

Cập nhật lúc: 2025-07-12 15:55:42
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cửu Nhật gấp chiếc khăn cất , đáp: "Vẫn , lúc nó nhập rắn đó cũng , tìm khắp nơi nhưng cảm nhận gì cả." 

gục xuống bàn, mặt hướng phía bờ hồ, định kể chuyện gặp Thanh Hoa cho Cửu Nhật nhưng thôi, nghĩ tình bà cũng giúp đạt ý nguyện, còn chuyện vì hại thì cứ từ từ tìm hiểu

Lê lết hồi lâu, cáo từ Cửu Nhật và về. Vừa bước chân đến cửa thấy Lương Hữu Thuần đang ở bên trong, định tiếp thì phát hiện bảo . Lương ma vương cũng thật là, dăm bữa nửa tháng ở trong cung đến, cứ hễ ngoài về muộn là kiểu gì cũng đến. 

"Thần tham kiến thái tử." 

Lương Hữu Thuần chẳng thèm tới, hỏi: "Hôm nay nàng ?" 

"Thiếp lòng vòng, sang chỗ Cửu ca." 

Chàng , nghiêm giọng: "Ta nàng đừng mà gặp riêng tứ , nàng hiểu gì?" 

Lương ma vương theo dõi rõ thế.

"Chỉ là tình cờ gặp thôi, chẳng lẽ chào hỏi, bảo ?" 

Giọng điệu mỉa mai: "Chỉ tình cờ gặp mà nàng và vai tựa vai, đầu gối đầu, nàng bảo hiểu ?" 

vội vàng phân bua: "Tại tưởng ngài là Cửu ca, đến đó là để đợi Cửu ca cùng luyện kiếm." 

Lương Hữu Thuần ngây mặt : "Nàng tưởng là Cửu hoàng tử nên mới mật như hả?"

" ."

Chàng lúc đột nhiên bật dậy, quát: "Nhạc Bình Nguyên, nàng ngốc ?" 

Nhìn cái bộ dạng của Lương Hữu Thuần, thật chẳng hiểu cớ sự gì, giải thích rõ ràng mà còn nổi giận gì chứ, cũng mất kiểm soát, gào lên: "Có mới ngốc." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-52-su-nham-lan-tai-hai-2.html.]

Nói xong, chạy sân, dám chửi thái tử ngốc, Lương ma vương ắt hẳn nổi cơn tam bành , nếu cứ yên đấy thì toi mạng. Chàng thế mà đuổi theo, nhảy lên mái nhà trốn, Lương Hữu Thuần sân quát lớn: "Nàng mau xuống đây cho ." 

, đáp: "Không." 

Lương Hữu Thuần cũng buông tha, lao theo lên mái nhà. vội bỏ chạy, sương đêm mái ngói trơn trượt chới với, cũng may là đến đỡ kịp lúc, ánh trăng huyền hoặc, gương mặt nam nhân thật đúng là mị

Phía bên tiếng Lương Minh vọng lên: "Thái tử , thái tử phi tẩu tẩu, hai đó ?" 

vội gượng dậy thì Lương Hữu Thuần ghì xuống, đáp: "Chúng lên đây ngắm trăng, tam thấy ?" 

Lương Minh hề hề: "Tốt lắm, lắm, phụ hoàng mà tình cảm hai chắc sẽ vui lắm, phiền hai nữa, cáo từ." 

Khi những tiếng bước chân rời khỏi thì Lương Hữu Thuần mới đỡ lên, hỏi: "Còn chạy?" 

"Không chạy nữa." 

Im lặng một quãng chẳng gì, xem thử thì thấy Lương Hữu Thuần đang , lúng túng xoay xuống, mặt ngước lên trời. Chàng lúc cũng bước , ngay bên cạnh.

"Tam hoàng tử đó, thấy ngài cứ ngang qua đây hoài ?" 

Lương Hữu Thuần chống hai tay lưng, ngả , đáp: "Đệ đưa đám cấm vệ quân tuần thôi, hết hoàng cung." 

" ngài võ công, nhỡ gặp thích khách thật thì thế nào?" 

Mắt vẫn lên trời: "Đệ cứ việc yên, thích khách cấm vệ quân lo." 

Càng thì càng đần độn: "Thế ngài ở trong cung ngủ luôn ? Đi theo tác dụng gì , khéo còn vướng chân khác." 

Lương Hữu Thuần lúc luôn xuống mái nhà, tay gối đầu, mắt vẫn lên trời: "Đệ cũng , là phụ hoàng ép buộc, phụ hoàng thời gian bay nhảy nên dùng cách đễ giữ chân thôi." 

"Vậy ? thấy ngài nhiệt tình, hôm còn hăm hở truy bắt thích khách…" 

Loading...