Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 31: Định Ngày Thành Thân - 1

Cập nhật lúc: 2025-07-05 07:56:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đám cung nữ bấy giờ cũng đã kịp chạy đến, Tiểu Đào hối hả lấy áo choàng lên người tôi rồi đỡ tôi đứng dậy. Lúc này tôi mới định thần, quay lại nhìn người vừa cứu mình lúc này đang đứng sững trông sang. Tôi cũng đơ người không nhúc nhích được, thật là khéo quá, đó chính là người đã bế tôi vào cái ngày mà tôi gặp lại Lương Hữu Thuần. 

Tên nam nhân cùng rớt xuống hồ ban nãy cũng vừa tiến đến: "Tứ đệ, công chúa hai người làm sao vậy?" 

Tôi không nói, ho khụ khụ mấy tiếng, nhìn sang thấy Lương Hữu Thuần lúc này đang đứng cạnh, ánh mắt nhìn tôi sắc lẹm: "Ta nói nàng vẫn nên ở trong phòng sẽ tốt hơn, nàng xem, bản thân vừa bước ra ngoài thì lại gây họa, suýt chút nữa thì liên lụy tam hoàng tử." 

Tôi nhìn chàng ta ú ớ đến muốn cấm khẩu, thiệt là bực mình, tôi có gây họa gì đâu, là tên tam hoàng tử kia muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân nhưng bất thành, thành ra tự hại luôn bản thân hắn thì có. Rồi còn không phải vì chàng ta muốn vớt lũ cá đem chiên nên mới kéo theo sự tình này hay sao chứ. 

Lương Hữu Thuần nhìn tên tam hoàng tử, hạ giọng: "Còn hai đệ, đến đây làm gì?" 

"À, đệ với tứ đệ nghe tin công chúa Hạ quốc đã đến nên muốn xem mặt tẩu tẩu tương lai ấy mà, công nhận tẩu tẩu đẹp thật, dung mạo hơn người, tư sắc xuất chúng…" 

Tên tam hoàng tử cứ thế mà nói một thôi một hồi, văn chương của hắn cũng lai láng thật. 

Lương Hữu Thuần bước đến cạnh tôi, lên tiếng: "Đã gặp ở đây rồi, mọi người làm quen đi." 

"Đệ tên Lương Minh, là hoàng tử thứ ba của Lương quốc." 

Người nam nhân cứu tôi cũng lên tiếng: "Hoàng tử thứ bốn của Lương quốc, Lương Tịch." 

Tôi gật đầu: "Ta tên Bình Nguyên, hôm nay thật cám ơn nhị vị hoàng tử ra tay cứu mạng." 

Lương Minh hồ hởi: "Tẩu tẩu quá lời rồi, người một nhà nên như vậy mà." 

Xong, hắn nhìn qua phía Lương Hữu Thuần, đoán chừng như nhớ lại chuyện xấu hổ ban nãy, mặt mày lấm lét rồi vội vàng cáo từ. Lương Tịch cũng cúi chào rồi đi theo, lúc lướt qua tôi, ánh mắt của ngài ấy thoáng nhìn làm tôi thập phần lo lắng, không biết ngài ấy có nhận ra tôi hay không nữa. 

"Nàng và tứ đệ quen nhau sao?" 

"Ta mới đến Lương quốc, làm sao biết ngài ấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-31-dinh-ngay-thanh-than-1.html.]

Lương Hữu Thuần gật gù: "Cũng phải. À, hôm nay ta đến là để báo cho nàng biết, phụ hoàng đã quyết định, hai ngày nữa sẽ cử hành hôn lễ cho chúng ta, nàng mau đi lau khô người đi, hôm ấy ngã bệnh thì không hay đâu." 

Tôi khoanh tay, nhìn chàng ta: "Nếu ta ngã bệnh không đi được thì hôn lễ sẽ không thể tiến hành, đúng không?" 

Lương Hữu Thuần cười ma mị: "Nàng không đi được thì bổn thái tử sẽ cho người khiêng nàng vào lễ đường." 

Chàng ta nói xong thì quay người rời đi, tôi vội chạy theo hỏi với: "Vậy sứ giả Hạ quốc có đến không?" 

Lương Hữu Thuần quay lại nhìn tôi, gật đầu: "Đã tới từ hôm qua, đang ở hành quán ngoài cung." 

Chờ chàng ta khuất bóng thì tôi cũng nhanh chóng vào tắm rửa, thay y phục, lòng bồi hồi không nguôi, tôi nhất định phải đến gặp đoàn sứ giả, tiện thể hỏi thăm tin tức của Cửu Nhật. 

Vừa ló ra đến cổng thì bị hai tên lính tóm lại, năn nỉ thế nào chúng cũng nhất quyết không cho qua, thế là tôi âm thầm chờ đến tối. 

Bức tường thành này cũng cao quá rồi, tuy khinh công của tôi khá tốt nhưng như thế này thì cao quá đi, tôi toan dùng pháp lực nhưng nhớ lại mình đã chẳng còn chút pháp lực nào nữa. Thế là, tôi quyết định chui qua cái lỗ ở chân tường, nó vốn nhỏ nhưng tôi đã dùng tảng đá đập cho to ra để dễ bề bò ra bò vào. 

Đường đến hành quán khá xa, ánh đèn lồng hai bên mờ tỏ trong màn nước, ông trời thật khéo trêu ngươi, ban ngày không mưa lại mưa vào lúc này, lác đác chỉ có vài người trên đường đang lướt qua vội vã, tôi hỏi thăm về hành quán mà đoàn sứ giả Hạ quốc đang ở rồi vội vàng chạy đến. 

Sau khi nhờ người thông báo đến trưởng đoàn, tôi đi qua đi lại bên dưới chờ đợi. 

"Tiểu Ngư." 

Tiếng gọi thân thuộc vang lên, tôi mừng rỡ quay đầu, như không tin vào mắt mình nữa, trước mặt tôi là Cửu Nhật, không kiềm được, tôi liền chạy đến ôm chầm huynh ấy, mừng mừng tủi tủi: "Cửu ca, Cửu ca, huynh quay lại rồi, muội còn tưởng không gặp được huynh nữa." 

Cửu Nhật nắm tay tôi dẫn lên tầng trên, tôi nhìn thấy trong căn phòng chất rất nhiều những chiếc rương được phủ khăn đỏ, chắc đây là lễ vật của Hạ quốc. 

Tôi thoáng chạnh lòng quay sang hỏi: "Quốc vương có khỏe không?" 

"Đã yếu đi rất nhiều, như đèn trước gió." 

Đoạn, huynh ấy bước đến, nắm lấy tay tôi, nghiêm giọng: "Tiểu Ngư, ta đến để đưa muội đi, chuyện nhân gian không liên quan đến muội, muội không cần thiết hy sinh bản thân." 

Loading...