Phương Hoài Chu đột ngột  dậy, ấn mạnh xuống, nhét chiếc áo sơ mi  miệng ông ,  giơ chiếc giày da lên, dùng mũi nhọn sáng bóng đ.â.m thẳng  đôi mắt  hành hạ  suốt bao năm.
 
Anh dốc  lực, đè chặt ông , bịt miệng, liên tục tấn công điên cuồng.
 
Người   dần dần  còn cử động, Phương Hoài Chu vẫn giữ chặt miệng ông ,  dám nhúc nhích.
 
Gió thổi  cửa sổ kêu răng rắc, dây thần kinh của Phương Hoài Chu căng như dây đàn,  đột nhiên nhận , đó   tiếng gió.
 
Anh kinh hoàng  đầu ,  dám hy vọng.
 
Đôi khi sẽ đến muộn, nhưng  đó luôn luôn đến.
 
6.
 
Một viên đá đập vỡ cửa sổ, âm thanh  nuốt chửng trong cơn mưa gió mịt mù.
 
Phương Hoài Chu nín thở,  thấy một bàn tay từ lỗ thủng đó chui , luống cuống mở chốt cửa sổ, m.á.u đỏ tươi hòa  nước mưa, từng giọt ngấm  thảm.
 
Phương Hoài Chu cuối cùng cũng dám bật .
 
Kiều Sinh như  thấy tiếng , vội vàng rút tay , mảnh kính cắt sâu  thịt, nhưng   cảm thấy đau đớn gì.
 
Chỉ  tiếng  nghẹn ngào, như lưỡi d.a.o đ.â.m  tim, khiến  đau đớn tột cùng.
 
Cậu leo qua cửa sổ, loạng choạng chạy tới Phương Hoài Chu, nhưng  vẫn  dám buông tay, chỉ chôn đầu  lồng n.g.ự.c quen thuộc đó.
 
Hai cơ thể run rẩy ôm chặt lấy , cả hai đều  hòa  đối phương,  bao giờ rời xa.
 
Kiều Sinh cố nén cơn giận dữ, nhẹ nhàng dỗ dành:
"Em đến , em đến ."
 
"Em đang giữ chặt mà, ngoan, buông tay ."
 
Kiều Sinh ôn tồn hôn lên , dỗ dành, cuối cùng Phương Hoài Chu cũng run rẩy buông tay, ôm chặt lấy Kiều Sinh.
 
"Tất cả là  của em, là  của em, đánh em, mắng em thế nào cũng ,  ?"
 
Phương Hoài Chu ôm chặt Kiều Sinh,  tay sờ lưng, tay, chân , như đang xác nhận điều gì đó,  rõ   thấy gì .
 
Kiều Sinh ấn mạnh  cái miệng già nua , ánh mắt đầy căm phẫn, nhưng giọng   càng nhẹ nhàng:
 
"Em  , em  mà, đứa nào dám động  em chứ? Ông già  thuê  đánh em, em  ngay ."
 
"Là  của em, là em  , em sợ nếu  giả vờ  đánh,   sẽ càng giữ  chặt hơn, em sợ  tìm  ."
 
"Không  , chúng  g.i.ế.c  , chúng  tự do ."
 
"Chúng  sẽ đến phương Nam, tìm một nơi  ."
 
"Nơi  ai  chúng  là ai."
 
"Ấm áp, và nuôi một chú chó nhỏ nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kieu-sinh-hoai-chu/7-het.html.]
 
Kiều Sinh  ,  giơ mảnh kính trong tay lên, từ từ, từng chút một cắt sâu  cổ họng ông Phương.
 
Cậu  thấy đôi mắt ông Phương trợn trừng,  mỉm   nỗi sợ hãi, tuyệt vọng trong mắt ông , cuối cùng chỉ còn là hư vô.
 
Kiều Sinh cuối cùng cũng rảnh tay, ôm chặt Phương Hoài Chu  lòng.
 
Phương Hoài Chu nâng mặt  lên, tìm kiếm môi, mắt, mũi  bằng những nụ hôn.
 
Kiều Sinh kiên nhẫn vỗ nhẹ lưng , mặc cho  gặm cắn điên cuồng.
 
Lâu lắm ,  trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh .
 
Phương Hoài Chu  dám  đầu, Kiều Sinh hôn lên đầu ngón tay , khẽ trả lời:
Hoài nek
 
"Hắn c.h.ế.t ."
 
Phương Hoài Chu gật đầu, nhưng ngay  đó lập tức rút tay .
 
Anh cúi đầu, giọng vẫn run rẩy:
"Bẩn,  rửa tay."
 
Kiều Sinh giấu  nỗi xót xa,  đểu, cố tình đưa tay   miệng, cắn nhẹ:
"Sạch ."
 
"Anh thích sạch sẽ như ,   để em rửa mặt cho ."
 
"Rửa đầu, rửa  cho ."
 
"Rồi   sạch luôn."
 
Phương Hoài Chu cuối cùng cũng , đ.ấ.m  một cái.
 
Thị trấn yên bình nổi lên sóng gió.
 
Nghe  ông chủ nhà họ Phương  c.ắ.t c.ổ móc mắt, c.h.ế.t thảm tại nhà, những đứa trẻ  nhận nuôi đều biến mất trong một đêm,     hung thủ bắt  .
 
Lại  , cha xứ đáng kính của tu viện,  khi ăn chiếc bánh từ bếp mang lên thì trúng độc mà chết,  bảo bánh  trộn bột thủy tinh,   hôm đó chẳng ai  bánh cả.
 
Trước khi chết, cha xứ còn gọi tên Phương Hoài Chu, tiếc rằng nhiều  tận mắt thấy cha xứ đưa đứa trẻ  học, cuối cùng cũng  gặp  mặt  cuối, c.h.ế.t mà mang theo tiếc nuối.
 
Còn  một chuyện nhỏ nữa, thằng nhóc lưu manh Tiểu Kiều nổi tiếng khắp phố phường,  thương nặng  qua khỏi, c.h.ế.t .
 
 những cơn sóng   thể chạm tới hai  đang  biển xa.
 
Họ ôm , theo con thuyền chao đảo, cùng làn gió biển ấm dần, họ đang tới phương Nam.
 
Một mùa xuân nào đó, đang chờ đón họ.
 
(Toàn văn )