Kiếp Trước Bị Đối Xử Tàn Tệ, Kiếp Này Sống Một Đời Cực Phẩm - Chương 186-190

Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:22:11
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q2Kh8mM1p

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 186:

Sau đó, cô bắt đầu phân tích "Lại nói, thời gian gần đây tôi luôn có cảm giác như có ai đó theo dõi mình, không biết có phải tên trộm đã mai phục từ trước hay không!”

“Tôi làm việc tại lớp học phụ nữ rất hiệu quả, mọi người trong khu phố đều biết, tôi cũng vừa hoàn thành một hợp đồng lớn, tên trộm mai phục thấy tôi đi ra khỏi ngân hàng ôm túi, chắc chắn cho tôi đã rút tiền nên mới xông đến . ."

Bên cạnh, Khánh Vân Diên nghe Lý Xuân Lan suy đoán, đột nhiên cơ thể hơi cứng đờ, cả khuôn mặt trở nên rất không tự nhiên.

"Có lẽ vậy!" Khánh Vân Diên lúng túng nói, "Cho nên sau này em ra ngoài phải cần thận hơn."

Lý Xuân Lan đáp lại, trong lòng nghĩ bây giờ mình đã có tiền, về sau sẽ đi mua một chiếc túi da thật giá một hai trăm đồng, loại có thể đeo vai và đeo chéo.

Không chỉ chống nước, lần sau sẽ đeo túi trước ngực, không dễ bị cướp!

Sau khi bình tĩnh lại sau chuyện bị cướp túi, Lý Xuân Lan mới phát hiện ra sắc mặt của Khánh Vân Diên lúc này rất khó coi, lại gầy đi trông thấy, quầng thâm mắt cũng rất đậm.

"Bệnh của anh vẫn chưa khỏi sao?" Lý Xuân Lan hỏi.

"Bệnh?" Khánh Vân Diên há miệng, "Khỏi rồi."

Trả lời xong, anh ta nói: "Anh có chuyện muốn nói với em, có thể nói chuyện được không?"

Thấy Lý Xuân Lan tò mò nhìn mình, anh ta khẳng định: "Là về chuyện thu nhập của quán ăn nhanh. Em là chủ quán, trước đây bị trì hoãn, mãi không có cơ hội nói chuyện này với em."

"Được." Lý Xuân Lan đồng ý.

Thực ra, cô đã muốn bàn bạc kỹ chuyện quán ăn nhanh từ lâu rồi.

Trước đây, trong lòng cô vẫn còn tâm lý chiếm tiện nghi, nên đồng ý để chồng cũ quản lý.

Sau đó, càng nghĩ càng thấy quyết định này không tốt.

"Vậy. . ." Lý Xuân Lan vốn định mời đối phương về nhà trọ.

Nhưng bây giờ, cô đã nổi tiếng đến mức đi dạo trong hai con phố gần nhà, tất cả phụ nữ trong khu phố đều chào hỏi cô.

Mời chồng cũ về nhà, chẳng phải lại thêm đề tài cho bọn họ ngồi lê đôi mách.

Khánh Vân Diên nhận ra vẻ bối rối của cô, liền nói: "Hay là anh dẫn em đến căng tin trường học ăn trưa rồi nói chuyện? Món ăn ở trường học cũng khá ngon."

"Được!" Lý Xuân Lan thở phào nhẹ nhõm. "Tôi bao!" Lý Xuân Lan nói, "Cảm ơn anh đã giúp tôi đuổi theo tên trộm."

"Được." Khánh Vân Diên nhẹ nhàng đồng ý.

Khuôn viên trường đại học, mỗi lần đi qua, Lý Xuân Lan lại có những cảm nhận khác biệt.

Mà chuyện không cần nghi ngờ chính là, mỗi lần cô đều tự tin và mạnh mẽ hơn lần trước, không còn nghĩ đến việc khác biệt với những sinh viên này, hoặc ghen tị hay muốn giả vờ hòa nhập như lúc ban đầu.

"Anh lên ký túc xá lấy hộp cơm, em đợi anh một chút." Hai người vào khuôn viên trường, Khánh Vân Diên dẫn cô đến dưới tòa nhà ký túc xá nam.

"Được." Lý Xuân Lan đáp, "Không vội, anh từ từ."

Cô nhìn Khánh Vân Diên với vẻ bệnh tật như gió thổi là ngã, trong lòng có một cảm giác không dám nói nặng lời với anh ta.

Khánh Vân Diên vẫn trả lời: "Anh xuống ngay."

Khánh Vân Diên vào cửa ký túc xá, Lý Xuân Lan buồn chán nhìn quanh.

Có những người đang đọc sách, học bài trên bãi cỏ, có những người đang liếc mắt đưa tình với người yêu của mình, cũng có những người đang bận rộn thu quần áo, nhộn nhịp vô cùng.

"Đồng… đồng… đồng chí Lý Xuân Lan?"

Lúc Lý Xuân Lan đang tò mò quan sát những sinh viên xung quanh, thì phía sau truyền đến một giọng nói.

Cô quay đầu lại, là bạn cùng phòng của Khánh Vân Diên.

Người kia cầm ấm nước, lúc Lý Xuân Lan quay đầu lại, vẫn còn nhìn trái nhìn phải để xác nhận xem có nhận nhầm người không.

"Xin chào." Lý Xuân Lan lịch sự chào hỏi, "Vẫn chưa biết tên anh."

"Tôi tên là Tiếu Hải." Tiếu Hải tự giới thiệu xong, kinh ngạc nói, "Không ngờ lại gặp cô ở đây, cô đến tìm Vân Diên à?"

Rõ ràng câu hỏi này rất dư thừa!

Tiếu Hải tự nhủ trong lòng, sau đó lập tức nói: "Tôi vừa xuống lấy nước nóng, cậu ấy không có trong phòng. Cậu ấy cứ luôn bận rộn không cho phép bản thân nghỉ ngơi."

Lý Xuân Lan tò mò hỏi: "Anh ta bận rộn như vậy sao?"

"Đúng vậy, vốn dĩ đã bận rồi, nhưng vẫn không ngừng lại, học kỳ này còn học trước tín chỉ..."

Tiếu Hải đang nói về chuyện của Khánh Vân Diên, đột nhiên biểu cảm trở nên nghiêm trọng: "Đồng chí Lý, sau khi hai người ly hôn Vân Diên xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện đó... Cô có ngại nói chuyện với tôi không? Đến cái đình bên kia đi."

Lý Xuân Lan nhìn Tiếu Hải chỉ tay về cái đình ở xa, có chút do dự.

Bây giờ cô là vợ cũ của Khánh Vân Diên, không có tư cách cũng không có nghĩa vụ phải nghe bạn học của anh ta nói về anh ta.

Nhưng đối diện với ánh mắt mong muốn được nói của Tiếu Hải, cô vẫn đồng ý.

Hai người đi về phía cái đình ở xa, phong cảnh trong đình rất đẹp, nhưng rất tiếc là, lúc nãy còn trống, mới đi được chưa đầy một phút, đã có một cặp đôi đang tình tứ bên trong.

"Bên kia còn có ghế nghỉ." Tiếu Hải nói rồi vội vàng đi về phía những chiếc ghế trống, muốn chiếm chỗ.

Bây giờ là giờ tan học, xung quanh có rất nhiều sinh viên đi lại, cộng thêm phong cảnh ở đây đẹp, rất phù hợp cho các cặp đôi hẹn hò, trò chuyện, nắm tay, nên ghế nghỉ rất khó giành.

"Không cần phải ngồi." Lý Xuân Lan nói, "Có gì anh cứ nói đi."

Tiếu Hải không chiếm được chỗ, đành phải lộ vẻ áy náy, dẫn Lý Xuân Lan đến một chỗ ít người rồi mới lên tiếng: "Tôi phát hiện hình như Vân Diên có vấn đề về sức khỏe."

"Cũng không phải là mắc bệnh gì nghiêm trọng. Tôi... tôi cũng không biết nói như thế nào, nếu muốn hình dùng thì thế này: Bình thường tâm trạng của cậu ấy rất tệ, đối với rất nhiều việc đều không có hứng thú gì, đã lâu rồi tôi cũng không thấy cậu ấy vui vẻ nữa. Sau đó ăn uống cũng luôn nói là không ngon miệng, bây giờ cậu ấy thật sự rất gầy!”

“Đúng rồi, còn ngủ nữa. Không phải tôi vừa nói cậu ấy đã rất bận rồi mà còn tự tìm việc cho mình làm sao? Một lý do lớn là vì cậu ấy bị mất ngủ. Mấy ngày trước tôi ép cậu ấy phải ngủ, nhưng cậu ấy nằm trên giường không thể nào ngủ được..."

Tiếu Hải thực sự quan tâm đến Khánh Vân Diên, lúc nói chi tiết về những chuyện này, giọng điệu mang theo sự lo lắng sâu sắc.

"Tôi nhìn thấy tình trạng của cậu ấy không ổn, nên cố ý đến phòng khám của trường hỏi han, bọn họ nói là nghi ngờ trầm cảm giai đoạn đầu."

"Trầm cảm?" Từ này đã chạm đến kiến thức mù mờ của Lý Xuân Lan sau khi được đi học.

Tiếu Hải giải thích đơn giản về trầm cảm là căn bệnh gì, rồi nói: "Đây cũng là mấy kiến thức mà tôi tìm được trong thư viện, trước đây trong nhà hay hàng xóm láng giềng có ai như vậy, tâm trạng không ổn, chỉ bị nói sau lưng là tính tình kỳ quặc, tôi tìm hiểu trong sách mới biết đây hóa ra là một căn bệnh!"

Lý Xuân Lan nói: "Ý anh đây là một dạng bệnh tâm thần? Làm sao có thể chứ! Anh ta thông minh như vậy, sao có thể mắc bệnh tâm thần được?"

Hơn nữa kiếp trước cũng đâu có bị?

"Đó là bệnh thuộc loại tinh thần, không phải bệnh tâm thần." Tiếu Hải chỉ ra lỗi trong câu nói của cô, "Bệnh loại tinh thần cũng giống như bệnh ngoại khoa và nội khoa, là một phân loại."

Lý Xuân Lan gật đầu, cô đã hiểu.

"Nhưng tại sao anh ta lại mắc căn bệnh này?!"

Cô vẫn không thể hiểu được.

"Có lẽ do bị ép buộc, thêm vào đó..." Tiếu Hải liếc nhìn Lý Xuân Lan, "Thêm vào đó việc cô ly hôn với cậu ấy thực sự là một cú sốc lớn. Trong lòng cậu ấy luôn hối hận mình quá tệ, không thể xây dựng cuộc hôn nhân tốt đẹp."

Lý Xuân Lan há miệng, có vẻ không biết trả lời thế nào.

Tiếu Hải nói: "Chúng tôi là bạn cùng phòng lâu như vậy, quan hệ cũng khá tốt, tôi cũng hiểu cậu ấy khá rõ. Từ nhỏ gia đình cậu ấy đã không hạnh phúc, nên tự nhiên chỉ có thể xây dựng gia đình theo cách mà cậu ấy cho là đúng, cuối cùng dẫn đến tình trạng này."

Lý Xuân Lan đồng ý với quan điểm của anh ấy: "Cuộc hôn nhân của tôi và anh ta đi đến ly hôn cũng là vấn đề của cả hai bên."

Hành động của Khánh Vân Diên là bắt chước những người trong cuộc hôn nhân bình thường, nhưng anh ta lại không mở lòng đối xử thật lòng với cuộc hôn nhân này.

Còn cô thì cũng không hiểu cách xây dựng, chỉ biết một mực hi sinh .

"Sau khi các người ly hôn, ba mẹ em trai em gái của cậu ấy cũng chưa bao giờ yên ổn. Dù cậu ấy có cắt đứt quan hệ, cả nhà sống không tốt, thấy Vân Diên vừa là sinh viên đại học vừa có một quán ăn nhanh, làm sao có thể bỏ qua? Cả nhà giống như keo dán cho! Bọn họ làm cho tôi cảm thấy nếu cậu ấy bỏ mặc không quan tâm, gia đình kia thật sự sẽ bôi xấu thanh danh của cậu ấy, để cho cậu ấy không thể ở lại trường đại học, khiến nhà trường vì danh tiếng mà đuổi học cậu ấy..."

Tiếu Hải nói đến chuyện này cũng đau đầu.

Anh ấy đã từng gặp những bậc ba mẹ không đáng tin cậy, nhưng lần đầu tiên gặp kiểu như thế này.

"Cả nhà đó... Haizz... cũng có một phần là lỗi của tôi." Lý Xuân Lan không muốn gánh lấy lỗi lầm, nhưng vẫn phải thừa nhận.

Kiếp trước, thái độ của Khánh Vân Diên đối với cô và đối với nhà họ Khánh, đều là lạnh nhạt bên trong nhưng bề ngoài vẫn làm cho người ta không thể chê trách được.

Còn kiếp này, bản thân Lý Xuân Lan chống lại số phận, không chỉ làm tăng thêm mâu thuẫn giữa Khánh Vân Diên và gia đình, mà còn khiến nhà họ Khánh vốn có tình hình tài chính khá tốt, vì sự xáo trộn của cô mà thay đổi lớn.

Tất nhiên, đối với quá trình này, Lý Xuân Lan không hối hận, chỉ là thừa nhận "hiệu ứng bươm bướm" của mình đã khiến nhà họ Khánh từ những kẻ bảo thủ ham thể diện trở thành những kẻ điên rồ không còn chút thể diện nào.

Rồi sự thay đổi của nhà họ Khánh lại tạo ra những vấn đề khác mà Khánh Vân Diên phải đối mặt.

Tiếu Hải nói: "Con người của Vân Diên đó, tôi thực sự cảm thấy ông trời ghen tị với tài năng của cậu ấy! Người xuất sắc như vậy lại bị một đám người và chuyện rắc rối này quấy nhiễu. Tôi nghe nói hình như cái người... cái người từ Hương Thành về khiến mối quan hệ của các người bắt đầu có vấn đề... mẹ ruột của đứa trẻ đó..."

"Anh nói là Phùng Chỉ?" Lý Xuân Lan hỏi.

"Đúng đúng đúng, chính là cô ta." Tiếu Hải vội vàng gật đầu xác nhận, "Cô không biết đâu, ba mẹ bệnh tật của cô ta cũng tìm đến Vân Diên, đòi Vân Diên phải phụng dưỡng bọn họ."

Tiếu Hải nói đến chuyện này, càng thêm phẫn nộ!

Giống như chính mình là người trải qua nỗi đau khổ này vậy.

"Tôi thực sự phục chuyện này, Vân Diên cũng đâu có ở bên cô ta, thật sự không hiểu sao Vân Diên lại gặp toàn những người kỳ quặc như vậy!"

Trong lòng Lý Xuân Lan thật sự cảm thấy đau đầu thay cho Khánh Vân Diên, gặp một cực phẩm đã đủ đau đầu rồi, vậy mà xung quanh Khánh Vân Diên toàn là những người muốn kéo anh ta xuống vũng bùn.

Giống như Tiếu Hải nói, lúc này Khánh Vân Diên chính là một sinh viên đại học tương lai sáng lạn, muốn không bị hủy hoại, chắc chắn anh ta không thể điên cuồng hành động điên cuồng đánh trả cực phẩm giống như cô trước đây được.

Mà không đủ điên cuồng và quyết liệt, làm sao những kẻ cực phẩm có thể sợ anh ta chứ.

Lý Xuân Lan đoán: "Anh nói với tôi những điều này, là muốn tôi đi giải quyết những người đó?"

Nếu không, cô không thể tìm ra lý do tại sao đối phương cố ý tìm cô nói nhiều như vậy.

Chẳng lẽ chỉ đơn giản là kể cho cô nghe cho vui?

"Không phải vậy." Tiếu Hải vội vàng giải thích, "Đồng chí Lý, tôi không có ý đó."

Tuy nói, lúc Tiếu Hải biết được Khánh Vân Diên có nhiều rắc rối trong cuộc sống như vậy, suy nghĩ đầu tiên là nếu có kiểu cực phẩm lợi hại như Lý Xuân Lan chắc chắn có thể "trấn áp" những cực phẩm khác.

Nhưng tất nhiên anh ấy cũng hiểu rõ hơn, khả năng này rất nhỏ, làm sao Lý Xuân Lan có thể tốt bụng giúp đỡ như vậy?

Chương 187:

"Lý do tôi nói với cô chuyện này là muốn cô khuyên Vân Diên. Cậu ấy có một cơ hội trao đổi đại học rất tốt, là cơ hội trao đổi sinh viên xuất sắc hợp tác với Đại học Hương Thành. Tôi nghĩ rất phù hợp với Vân Diên, mà cậu ấy vừa học vừa làm lại có năng lực nổi bật, nếu cố gắng chắc chắn có cơ hội. Nếu có được cơ hội này, có lẽ cậu ấy có thể ở lại Hương Thành thậm chí xa hơn có thể di cư ra nước ngoài! Có lẽ xa rời đám người đó, cậu ấy sẽ không từng bước đi vào vực sâu nữa."

Hiện nay đang là giai đoạn đầu của làn sóng du học và di cư, nhiều trí thức mong muốn ra nước ngoài thậm chí mang theo một sự sùng kính về chuyện này.

Chuyện này làm cho Tiếu Hải nói đến bốn chữ di cư ra nước ngoài, cũng mang theo sự ngưỡng mộ sâu sắc.

Lúc nghe thấy thông tin này, Lý Xuân Lan rõ ràng đã ngạc nhiên.

Cô không có ấn tượng gì đặc biệt về Tiếu Hải, nhiều nhất chỉ cảm thấy anh ấy có hình ảnh của một người anh trai tốt bụng trong nhóm bạn ở ký túc xá.

Trước đây còn vì nghĩa khí giúp Khánh Vân Diên mắng Lục Tế Thanh.

Bây giờ càng làm cho cô thán phục là, anh trai tốt bụng này thực sự có tấm lòng tốt, giúp đỡ bạn bè mà có thể vì đối phương nghĩ đến hướng đi và cơ hội tốt như vậy cho đối phương.

“Cơ hội tốt như vậy, anh khuyên Khánh Vân Diên đi, anh lại suy nghĩ xa như vậy cho anh ta, vậy còn anh thì sao? Anh không nghĩ đến việc tranh giành một chút sao?”

Lý Xuân Lan trực tiếp hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

Tiếu Hải nói: “Ai mà chẳng muốn tranh giành cơ hội? Nhưng trong trường đại học, tài năng nhiều vô kể, thiên tài thì càng nhiều hơn! Còn tôi, người xưa nay được gọi là học bá, nhưng cũng phải vắt óc ra học mới có thể giữ được vị trí không bị điểm kém. Tôi đi tranh giành cũng vô ích. Còn về việc suy nghĩ cho Vân Diên…”

Tâm trạng của Tiếu Hải đột nhiên có chút thay đổi.

“Cậu ấy là người rất nghĩa khí, thời gian trước ba tôi gặp tai nạn phải phẫu thuật, mẹ tôi vay mượn hết người thân bạn bè mà vẫn không đủ tiền, Vân Diên biết chuyện liền không nói hai lời, cho tôi vay ba nghìn đồng.”

“Tôi rất biết ơn cậu ấy, hơn nữa số tiền lớn như vậy tôi chỉ có thể trả dần sau khi tốt nghiệp được phân công công việc thôi,”

“Mẹ tôi sức khỏe không tốt, năm nào cũng phải uống thuốc, bây giờ ba tôi không còn khả năng lao động nữa, nhà còn có em gái sau này lấy chồng phải chuẩn bị của hồi môn, hiện tại tình hình nhà tôi chỉ dựa vào sự giúp đỡ của Khánh Vân Diên mới có thể sống qua ngày, gia đình chỉ trông chờ vào việc tôi tốt nghiệp để báo đáp.”

“Haizz! Cũng không biết phải trả bao nhiêu năm mới hết.”

“Xuân Lan, sao em lại chạy đến đây?” Từ xa, Khánh Vân Diên đi lên lấy hộp cơm cuối cùng cũng tìm được hai người.

Tiếu Hải thấy Khánh Vân Diên đi đến, nhanh chóng hiểu ra không phải Lý Xuân Lan không chào mà đến tìm Khánh Vân Diên, mà là hai người hẹn nhau.

“Vậy tôi đi trước, Vân Diên, hai người cứ nói chuyện.” Tiếu Hải nói.

Khánh Vân Diên đi đến trước mặt Lý Xuân Lan, trong mắt có chút căng thẳng không rõ lý do: “Anh ấy nói gì với em?”

“Không nói gì đặc biệt, chỉ nói là anh bị người nhà ép rất chặt.” Lý Xuân Lan đáp.

“Thật nhiều chuyện!” Khánh Vân Diên phun ra hai chữ.

Sau đó, anh ta trực tiếp đưa cái túi trong tay cho Lý Xuân Lan.

Lý Xuân Lan nghi ngờ: “Cái gì thế?”

“Cho em.”

Cô tò mò cầm túi mở ra, hóa ra là một chiếc váy đỏ, cảm giác kiểu dáng và chất liệu giống váy của Trương Quế Hoa.

“Anh tặng váy cho tôi làm gì?” Lý Xuân Lan hỏi.

Bọn họ đã ly hôn rồi, còn tặng cô cái này… hơi mập mờ!

Nhưng Lý Xuân Lan nghĩ đến lời Tiếu Hải vừa nói, cô lại không dám tùy tiện nói ra điều gì nặng lời, sợ kích thích Khánh Vân Diên.

“Anh nghe nói em mượn quần áo của chị hàng xóm mặc, vô tình đi ngang qua cửa hàng bách hóa nhìn thấy kiểu dáng tương tự, cho nên mua luôn.” Khánh Vân Diên không nói là mình đã tìm kiếm ở nhiều cửa hàng bách hóa mới tìm được chiếc váy tương tự như vậy.

Giải thích xong, anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Dù sao cũng đã mua rồi, em cứ mặc tạm đi, nếu không thích thì tặng người khác hoặc vứt đi cũng được.”

Lý Xuân Lan không ngờ, chuyện cô mượn váy của Trương Quế Hoa mặc lại lan truyền rộng như vậy!

Lúc này cô đã nhịn không được muốn nói là chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy anh chu đáo như thế.

Nhưng nghĩ đến lời Tiếu Hải nói, cô đổi lời: “Giờ anh phát tài rồi, nói chuyện cũng rộng rãi hơn nhiều!”

Khánh Vân Diên né tránh ánh mắt của cô, lúc này Lý Xuân Lan mới phát hiện ra, Khánh Vân Diên hiện tại hình như không còn tự tin và thong dong như trong ký ức.

Trước kia anh luôn nắm mọi thứ trong tay, mà bây giờ lại luôn mang theo sự căng thẳng và lo lắng sợ làm sai.

Lúc này Lý Xuân Lan càng chú trọng đến những gì Tiếu Hải nói.

“Đi thôi, đi ăn cơm trước, đi thử xem cơm của trường các anh có ngon hay không!” Lý Xuân Lan nói, “Ừ, cảm ơn anh vì chiếc váy.”

Hai người sánh vai đi về phía căng tin gần khu ký túc xá nam.

Căng tin vô cùng náo nhiệt, phóng tầm mắt nhìn ra, những bàn ghế ăn đều chật kín người, quầy bán thức ăn cũng xếp hàng dài.

Tuy nhiên, hàng người xếp rất nhanh, hai người xếp hàng chỉ khoảng một phút là đến lượt lấy cơm.

Hai người đều lấy một món mặn và một món chăn, nhìn vẻ ngoài rất ngon.

Cầm khay cơm, hai người may mắn tìm được chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Ngồi xuống nếm thử miếng đầu tiên, Lý Xuân Lan lập tức khen ngợi: “Ngon thật đấy! Mà còn rẻ nữa! Quả nhiên là căng tin trường đại học danh tiếng.”

Nói xong, cô vội thúc giục Khánh Vân Diên: “Anh cũng mau ăn đi.”

“Ừ.”

Khánh Vân Diên đáp một tiếng, nhét một miếng cơm vào miệng, cảm giác như đang nhai sáp!

Lý Xuân Lan cảm thấy anh ta ăn không phải cơm, mà là đất!

Khánh Vân Diên chỉ ăn vài miếng như vậy, nếm thử hết các món trong khay cơm rồi, liền đặt đũa xuống nói: “Trong túi đựng váy anh đưa có sổ tiết kiệm và sổ sách, lợi nhuận của quán ăn nhanh luôn rất tốt, nhưng anh khuyên chúng ta có thể nhân dịp hè đến, tung ra một hoặc hai món mới. Vấn đề này có lẽ cần đến tay nghề của em!”

Mặc dù Lý Xuân Lan cũng quan tâm đến tiền, lý do hôm nay muốn nói chuyện với Khánh Vân Diên là muốn bàn bạc vấn đề quán ăn nhanh đã kéo dài rất lâu.

Nhưng bây giờ…

Cô vẫn có lòng trắc ẩn, so với việc kiếm tiền, cô lại quan tâm đến bệnh tình của anh hơn.

“Vấn đề món mới tôi về nhà suy nghĩ, trước kia tôi từng làm kem ly thủ công và trà chanh, có thể tung ra kem ly và trà chanh lạnh. Đặc biệt là trà chanh, chi phí không cao có thể làm món ưu đãi mùa hè, làm thành ly to, bán với giá năm hào! Chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều khách!”

Lý Xuân Lan nhanh chóng xác định mục tiêu cho nhiệm vụ mà Khánh Vân Diên giao cho cô, sau đó nói: “Vấn đề món mới dễ giải quyết, thật ra tôi rất muốn nói với anh…”

Khánh Vân Diên đột nhiên chen vào: “Xuân Lan, em từng làm kem ly? Sao anh không biết?”

Trước kia ở thôn, cô đâu hiểu kem ly là gì, chỉ từng ăn kem que.

Vậy “trước kia” mà cô nói là sau khi ly hôn với anh ta?

Thời gian đó đã là “trước kia” rồi sao?

Khánh Vân Diên đột nhiên cảm thấy tâm trạng càng thêm tệ.

“Đừng nói chuyện đó nữa, lúc nãy tôi đợi anh, gặp Tiếu Hải, anh ta bảo anh có cơ hội tranh thủ đi trao đổi ở Đại học Hương Thành. Cơ hội tốt như vậy, anh không có ý định gì sao?” Lý Xuân Lan vội chuyển chủ đề.

“Chuyện này anh không có ý định nhiều lắm.” Khánh Vân Diên bình thản nói.

“Có lẽ đi ra ngoài xem xét nhiều hơn sẽ tốt hơn, tình hình nhà họ Khánh ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của anh như vậy mà?” Lý Xuân Lan phản bác.

Khánh Vân Diên nói: “Xuân Lan, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, trước đây anh tự cho rằng mình là có thể giải quyết mọi chuyện không thể giải quyết được trong phạm vi có thể kiểm soát thì có thể kiểm soát được mọi thứ. Thực tế chứng minh, đây là cách làm vô cùng thất bại.”

Lý Xuân Lan há miệng định phản bác, suy nghĩ một hồi vẫn thôi.

Cô không hiểu loại bệnh tinh thần này, thậm chí tên gọi cũng chỉ mới nghe hôm nay, lúc này, cô thật sự không biết nên cư xử với anh ta như thế nào.

Nhưng có một điều cô rõ ràng, không nên kích động tâm trạng của anh ta.

Sau khi ly hôn, tình yêu và thù hận trước đây của bọn họ đều tan biến.

Hiện tại với tư cách là chồng cũ, hoặc bạn bè quen biết, cô thấy đối phương gặp khó khăn, thật sự không thể đứng nhìn.

“Vậy thì đừng nhắc đến nhà họ Khánh nữa, chỉ nói riêng về chuyện học hành, đây thực sự là cơ hội rất tốt, Tiếu Hải nói đi rồi có cơ hội du học nước ngoài đấy!”

Lứa du học sinh giỏi đầu tiên trở về nước giống như lứa sinh viên đại học đầu tiên, giá trị của bọn họ khác hẳn!

Không chỉ vậy, bởi vì kinh tế nước nhà trong thời đại này vẫn chưa đuổi kịp nước ngoài, chênh lệch tỷ giá hối đoái sẽ khiến cho trong mấy chục năm sau này xuất hiện phong trào tình nguyện ra nước ngoài làm nhân viên lau bàn cũng không muốn ngồi làm việc trong văn phòng có điều hòa.

Thậm chí còn cường điệu đến mức, tiền rửa bát đĩa ở nước ngoài kiếm được mỗi tháng còn cao hơn thu nhập của người bình thường trong nước.

Với khả năng và cơ hội kinh doanh của Khánh Vân Diên, đi du học nước ngoài, tiện thể khởi nghiệp, có thể sẽ đạt được trình độ của kiếp trước nhanh hơn.

Dù sao, theo quan điểm của Lý Xuân Lan, đây là sự tồn tại được dát vàng và tiện thể nạm kim cương khắp người, hiện tại cô muốn đi ra ngoài mở rộng tầm mắt mà vẫn chưa có cơ hội!

“Được, vậy anh sẽ suy nghĩ kỹ.” Khánh Vân Diên nghe ra Lý Xuân Lan đang suy nghĩ cho tương lai của anh, lần này không từ chối thẳng thừng như vậy.

“Vậy gần đây anh chú ý học hành đi, chuyện sản phẩm mới của quán ăn nhanh tôi sẽ lo.” Lý Xuân Lan nói.

Còn chuyện quán ăn nhanh và phân chia hoàn toàn với Khánh Vân Diên, cô vẫn định đợi một thời gian nữa, xem tình hình Khánh Vân Diên tốt hơn chút rồi mới nói.

Hai người ăn xong cơm, Khánh Vân Diên trực tiếp thu dọn hai hộp cơm đi rửa ở hàng vòi nước cạnh cửa.

Lý Xuân Lan cũng rảnh rỗi kiểm tra sổ sách và sổ tiết kiệm.

Trời ạ!!!

Cô vốn cho rằng mình đã trở thành hộ vạn nguyên, đã vượt qua 99% người rồi!

Kết quả, khả năng kiếm tiền của Khánh Vân Diên thật không phải dạng vừa!!!

Trong sổ tiết kiệm này đã có hơn ba vạn đồng rồi.

Mới có bao lâu chứ!!!

Mới có bao lâu chứ!!!

Trước đây Lý Xuân Lan luôn cho rằng mình đã phá hỏng mối quan hệ giữa Khánh Vân Diên và Triệu Duy, khiến cho hai người vốn dĩ từ cùng phát triển từ xưởng nhỏ đến công ty lớn, cùng nhau xây dựng sự nghiệp trong kiếp trước, đến kiếp này xưởng nhỏ còn chưa xây dựng xong đã phải chia tay, đã đoạn tuyệt con đường tài lộc của Khánh Vân Diên.

Không ngờ không có Triệu Duy, con đường tài lộc của anh ta còn thuận lợi hơn!

Cô vội vàng lật xem sổ sách, rất nhanh đã hiểu được nguyên nhân và cách thức kiếm được nhiều tiền như vậy.

Thứ nhất, ăng ten tăng cường bán cho công ty lớn cuối cùng đã bán ra toàn quốc, con đường này tuy không thể để Khánh Vân Diên kết giao bạn bè trong thị trường bán hàng, thông suốt quan hệ, đặt nền móng cho đế chế kinh doanh sau này như kiếp trước. Nhưng trong khoản chia lợi nhuận, vẫn không ít!

Thứ hai chính là quán ăn nhanh, tuy anh ta chỉ mở một quán ở cửa sau trường đại học, nhưng sau khi nổi tiếng, đã tìm được rất nhiều nhà nhượng quyền! Hơn nữa những nhà nhượng quyền này cũng phát triển đến tỉnh khác! Tốc độ thật quá nhanh!!!

Phí nhượng quyền của từng cửa hàng đã không hề rẻ, cộng thêm việc cung cấp nguyên liệu bán thành phẩm!

Lý Xuân Lan xem sổ sách xong chỉ có thể nói một chữ: Lợi hại!

Bởi vì Lý Xuân Lan là người sống lại, cô biết nhượng quyền, biết ngành nào trong thời đại này sẽ phát triển thịnh vượng.

Nhưng biết và làm vẫn có sự khác biệt, với tính cách cẩn thận của cô, làm sao dám khi quán ăn chính vẫn chưa ổn định đã vội vàng tìm kiếm nhà nhượng quyền? !

Nhìn sổ sách, trong lòng Lý Xuân Lan cũng có câu trả lời về việc sở hữu quán ăn nhanh kia.

Chương 188:

Ban đầu cô quyết định phân chia rõ ràng, nhưng giờ phút này, cô lại muốn Khánh Vân Diên phát triển quán ăn nhanh trở nên mạnh mẽ, còn lợi nhuận, hai người chia đôi. . . Dĩ nhiên, bộ não kinh doanh của người ta mới có thể làm ăn tốt hơn, chia nhiều cho Khánh Vân Diên một chút, cô cũng bằng lòng!!!

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Khánh Vân Diên rửa xong bát đĩa đi tới, trong tay còn cầm nước trái cây mua ở quầy bán hàng nhỏ cạnh cửa trường học, “Anh thấy nhiều bạn nữ trong trường đều thích uống loại này, em thử xem.”

Lý Xuân Lan vội vàng cảm ơn, mới vừa rồi Khánh Vân Diên hỏi cô đang nghĩ gì, trong lòng cô không nhịn được áy náy.

Con người cô quá tham lam, rõ ràng còn muốn phân chia rõ ràng với người ta, tránh sau này có rắc rối.

Kết quả! Kết quả!! Chỉ vì lợi nhuận quá cao, người bình thường như cô thật sự không thể cưỡng lại cám dỗ!

“Cảm ơn.” Lý Xuân Lan vội vàng thu liễm tâm trạng của mình.

Khánh Vân Diên thấy cô đang xem sổ sách, tâm trạng cũng có sự thay đổi nhỏ, mở miệng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

“À, tôi thấy việc chia lợi nhuận của quán ăn nhanh không công bằng lắm.” Lý Xuân Lan nói, “Ly hôn anh ra đi tay trắng còn quản lý quán ăn nhanh tốt như vậy, chỉ nhận một trăm đồng lương mỗi tháng quá thiệt thòi rồi!”

Lý Xuân Lan bày tỏ suy nghĩ của mình, trực tiếp nói ra kế hoạch mới vả mặt mình: “Hay là như vậy, quán ăn nhanh vẫn do tôi đảm nhiệm chuyện nấu nướng?”

Khánh Vân Diên không từ chối, có thể nói là không cần suy nghĩ đã đồng ý: “Được.”

Anh ta thông minh như vậy, tự nhiên trong lòng biết Lý Xuân Lan đã sớm muốn phân chia rõ ràng với anh ta, bao gồm cả quán ăn nhanh anh ta chủ động giúp đỡ.

Nếu không có quán ăn nhanh này làm cớ, bọn họ thực sự chỉ là người xa lạ.

Nhanh chóng tạo ra lợi nhuận lớn như vậy, cũng là mưu kế của anh ta để Lý Xuân Lan thay đổi ý định.

TBC

“Tôi lấy 41%, anh lấy 59%,” Lý Xuân Lan nói ra tính toán trong lòng

“Sao lại chia số lẻ như vậy?” Khánh Vân Diên ngạc nhiên, có phần tò mò.

“Tôi từng đọc sách về loại này, kiểu hợp tác kinh doanh, phải kết hợp tính cả vốn cổ phần và cổ phần lao động. Thông thường, vốn cổ phần chiếm 60%, cổ phần lao động chiếm 40%, tôi nói không sai phải không?!”

Lý Xuân Lan tự tin, tự nhiên nói ra kiến thức học được từ sách, trong lòng vô cùng chắc chắn.

Lại một lần nữa khiến Khánh Vân Diên ngạc nhiên và im lặng.

Anh ta vốn tưởng mình đã quen với Lý Xuân Lan sau khi cô bắt đầu biết chữ, nhưng lúc này lại có cảm giác… Chớp mắt, trình độ học vấn của cô đã bắt đầu làm mới nhận thức của anh.

“Không ngờ em lại đọc loại sách này.” Khánh Vân Diên kìm nén sự ngạc nhiên, lên tiếng.

Lý Xuân Lan đáp: “Miễn là tôi hiểu được, tôi sẽ đọc, kiến thức rất hữu ích!”

Khánh Vân Diên gật đầu đồng ý, lén lút nhìn Lý Xuân Lan, anh ta nhận ra, bây giờ khi nhớ lại Lý Xuân Lan ngày xưa ở nông thôn, người phụ nữ hay cãi nhau với người khác, hình như đã giống như một người khác rồi.

Lý Xuân Lan không để ý đến những thay đổi tinh tế trên khuôn mặt Khánh Vân Diên, giống như đang giảng bài cho đối phương, cô bắt đầu áp dụng nghiêm túc khuôn mẫu kinh doanh này, thậm chí còn lấy bút viết lên giấy: “Theo công thức này, 40% cổ phần lao động là của anh, đúng không?!”

“Còn lại 60% vốn cổ phần, nguồn vốn là tài sản chung của chúng ta lúc đầu, sau đó chúng ta ly hôn nên tôi sở hữu toàn bộ, cộng thêm quán ăn nhanh cũng chủ yếu do anh quản lý.”

“Cho nên tôi nghĩ dù lúc trước nói quán ăn nhanh là của tôi, nhưng nếu chúng ta thực sự muốn làm ăn hòa thuận, tôi cũng không thể cứ hưởng lợi mãi được. Vì sẽ hợp tác lâu dài nên tôi sẵn sàng nhượng lại một phần vốn cổ phần cho anh, nhượng lại 15% cho anh.”

“Còn lại 4% là thành ý của tôi! Thế nào? Không thiệt thòi cho anh chứ?”

Lý Xuân Lan nói với vẻ mặt tôi rất rộng lượng, mọi lợi ích đều cho anh.

Cô rất rõ ràng, với tính cách làm việc cẩn thận, không dám mạo hiểm của mình, việc tự mình quản lý quán ăn nhanh và việc cho Khánh Vân Diên nhiều cổ phần để quản lý, kết quả sẽ khác nhau rất nhiều.

Khánh Vân Diên im lặng lắng nghe cô nói hết những quyết định của mình, cuối cùng mới từ từ lên tiếng: “Xuân Lan, bây giờ em hiểu biết nhiều hơn rồi!”

“Này, anh nói thế là sao? Bao nhiêu năm rồi mà vẫn coi tôi như người phụ nữ mù chữ không biết gì à?!” Lý Xuân Lan không vui nói.

“Anh chỉ thấy em ngày càng tốt, hình như... rất tốt.” Khánh Vân Diên nói ra những lời này, trong lòng nặng trĩu.

Lúc trước, sự chênh lệch về nhận thức và kiến thức giữa hai người khiến mọi người xung quanh đều cho rằng cô không xứng với anh.

Bây giờ ngay cả bản thân anh ta cũng phải thừa nhận, Lý Xuân Lan rời khỏi anh ta, thực sự đang bay lượn trên bầu trời như cô mong muốn.

“Tuy nhiên, trong việc tính cổ phần, hình như thiếu một thứ.” Khánh Vân Diên lại nói.

Lý Xuân Lan suy nghĩ, cô đã trao cho Khánh Vân Diên mọi lợi ích mà cô nên trao, thậm chí còn cho anh thêm 4% thành ý, cô thực sự cảm thấy mình đã làm rất tốt, thiếu sót ở đâu?

“Em chưa tính cổ phần kỹ thuật mà em bỏ ra, công thức quán ăn nhanh là do em tạo ra.” Khánh Vân Diên nhắc nhở.

“Đúng rồi!” Lý Xuân Lan mới nhớ ra.

Lúc nãy chỉ nghĩ đến việc phải nhượng lại như thế nào để Khánh Vân Diên hài lòng, từ đó có thể hợp tác ổn định hơn.

Chẳng qua... xong rồi, cô chưa đọc hết sách, chỉ học được cách phân chia vốn cổ phần và cổ phần lao động.

“Quán ăn nhanh có công thức của em nên mới có doanh thu tốt như vậy, anh mới tìm được nhiều nhà nhượng quyền hơn. Vậy nên, theo cách tính của em, cổ phần của anh sẽ chia cho em 10%, em sẽ chịu trách nhiệm sáng tạo sản phẩm mới sau này.”

“Như vậy cũng được!” Lý Xuân Lan cảm thấy tài nấu ăn của mình cũng có giá trị.

Sau khi đồng ý, cô đột nhiên nhận ra, vậy là cô có 51% cổ phần, nhiều hơn Khánh Vân Diên?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-bi-doi-xu-tan-te-kiep-nay-song-mot-doi-cuc-pham/chuong-186-190.html.]

Cô tốt bụng cho nhiều, cuối cùng cô lại nhiều hơn 1%.

"Cứ quyết định như vậy đi, anh sẽ nhờ người soạn thảo hợp đồng sau." Khánh Vân Diên dứt khoát quyết định.

Lý Xuân Lan cảm thấy đúng là mình được lợi.

Nói cho cùng, cuối cùng cô cũng không cần phải làm gì, vẫn có thể kiếm được hàng chục ngàn đồng.

Chỉ nhìn vào điểm này, Khánh Vân Diên quả thực là một người chồng cũ tốt nhất!

Cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định nói: "Khánh Vân Diên, anh hào phóng với cổ phần này đối với tôi, tôi cũng không bạc đãi anh, khó khăn của anh tôi sẽ giúp anh giải quyết!"

Khánh Vân Diên sững sờ, vài giây sau mới nhận ra khó khăn mà Lý Xuân Lan nói đến là gì.

"Để tôi xuất mã, anh yên tâm, tôi đảm bảo với anh, tôi nhất định sẽ khiến nhà họ Khánh ngoan ngoãn, không quấy rầy việc học và kiếm tiền của anh!"

Trước đây, cô cảm thấy bọn họ chia tay, không muốn nhúng tay vào chuyện của nhau, cũng không tiện xen vào, chỉ muốn khuyên Khánh Vân Diên tham gia cơ hội trao đổi của trường.

Bây giờ, tác dụng của số tiền lớn, đối tác kiếm tiền của cô, cô phải đi giúp, nếu không ảnh hưởng đến việc cô thu tiền.

Lý Xuân Lan âm thầm khinh thường bản thân mình, sau đó lập tức cả người trở nên vô cùng hăng hái!

Khánh Vân Diên từ chối: "Không cần đâu, em đã thoát khỏi rồi thì đừng vướng vào nữa, học hành chăm chỉ, sống tốt, đừng để những chuyện lộn xộn ảnh hưởng đến."

Lý Xuân Lan thấy anh uể oải nói vậy, cứ như vậy quyết định: "Tôi không phải là thấy anh không khỏe sao! Nếu anh lại bị bệnh thì làm sao kiếm tiền?"

Nói rồi, cô tự tin khoe khoang: "Anh lại coi thường tôi rồi! Bây giờ tôi đã có một nhóm học viên hơn hai trăm người. Anh tưởng tôi như trước kia, chỉ có thể một mình đi tìm bọn họ gây rối?! Hiện tại chiêu này đối với tôi đều là rác rưởi! Từ lâu đã không cần dùng nữa!"

Khánh Vân Diên ngạc nhiên, thực sự không biết hiện tại... chiêu trò... của côđã phát triển đến mức nào.

"Chuyện này tôi cũng đã phân tích một cách rõ ràng rồi. Loại người như các anh rất chú trọng thể diện, đối mặt với những người gây rắc rối đều là bậc trưởng bối, giải quyết rất phiền phức. Bọn họ có thể vô lý đến mức cao nhất, nhưng anh vì thân phận mà không thể giống bọn họ, làm những việc có hại cho danh tiếng. Vì vậy không thể giải quyết dứt khoát được."

Nếu những sinh viên mấy chục năm sau có hành vi đạo đức vượt quá bình thường, đều có khả năng bị đuổi học; Huống chi thời đại hiện nay quan niệm đạo đức càng mạnh mẽ hơn.

“Trước đó nhóm của tôi còn khiến một người đàn ông bạo hành gia đình mấy chục năm phải khuất phục, gia đình anh đúng là đông người, nhưng muốn giải quyết cũng không có vấn đề gì. Chuyện này cứ quyết định như vậy!" Lý Xuân Lan tự tin nói.

Hai người ngồi đối diện nhau trong căng tin nói chuyện, mà lúc này Cố Thanh Phong - anh chàng bất cần đời chờ đến khi căng tin không còn đông người mới chậm rãi đến đây ăn cơm.

"Cố Thanh Phong, cậu nhìn cái gì thế? Sắp hết đồ ăn rồi, nhanh lên!" Bạn đồng hành thúc giục.

Cố Thanh Phong tò mò nhìn thêm vài lần về phía Lý Xuân Lan, sau đó vội vàng theo sau để lấy cơm.

"Nhìn cái gì đấy?" Bạn đồng hành tò mò nhìn về phía nơi anh ta nhìn, "Cậu quen à?"

"Cô gái đó chính là người đã khiến tôi tức giận trong buổi xem mắt mà tôi tham gia."

Bạn đồng hành nói: "Cậu nói là cô giáo mù chữ mà bà cậu về nhà ba ngày hai ngày khen ngợi?"

"Chính là cô ấy." Cố Thanh Phong giải thích, "Trước đây tôi nói là cô ấy không đi học, nhưng có đọc sách, nghe bà nội tôi nói cô ấy học rất giỏi."

...

Lý Xuân Lan đã hứa với Khánh Vân Diên sẽ giúp anh giải quyết những người lộn xộn đó, cô sẽ không thất hứa.

Chỉ là, trước mặt Khánh Vân Diên cô rất tự tin, nhưng về nhà cô thực sự không nghĩ ra được phương thức đặc biệt có sức sát thương để đối phó với cả nhà họ Khánh.

Suy nghĩ như vậy trong hai ngày cũng không nghĩ ra được cách hay.

Hôm nay, phòng học một đối một ở tầng hai, Lý Xuân Lan vô tình kể lại chuyện này với Trương Quế Hoa, muốn xem chị ta có cách gì hay không.

Bây giờ Trương Quế Hoa thực sự đã trở nên thông minh! Rất nhanh chóng đưa ra một lời khuyên tuyệt vời cho cô: "Bà chủ, cô đã nghĩ đến việc nhờ học viên giúp đỡ giải quyết vấn đề bạo lực gia đình, sao cô lại không nghĩ đến việc để mọi người cùng nhau nghĩ cách?"

Lý Xuân Lan: ...

Ừm... cô thực sự không nghĩ đến.

"Gần đây tôi bị cô ảnh hưởng, cũng đang học hành chăm chỉ, sách nói gì mà... ba thợ mộc bằng một Gia Cát Lượng! Lớp phụ nữ của chúng ta có bao nhiêu thợ mộc, chẳng lẽ lại không nghĩ ra được cách hay nào?"

"Chị Quế Hoa, chị nói có lý đấy!" Lý Xuân Lan khen ngợi.

"Vậy thì, tôi giúp sắp xếp học viên phù hợp tham gia thảo luận?" Trương Quế Hoa hỏi.

Nói đến học viên phù hợp, chủ yếu là học viên đợt đầu tiên, những người có tình cảm sâu đậm với lớp, hiểu biết nhiều nhất.

Dĩ nhiên là trong đợt học viên sau này, cũng có người tài giỏi, cũng nhanh chóng để lại ấn tượng cho Lý Xuân Lan và những người khác.

Nhưng về bản chất, vì số lượng người mở rộng quá nhiều, học viên sau này không có nhiều cơ hội và sự quan tâm như học viên đợt đầu tiên.

“Được rồi, chị sắp xếp đi.” Lý Xuân Lan nói.

“Xuân Lan, cô xem ai đến kìa!” Lúc này ở cửa lớp học một kèm một, Vương An Na cười bước vào, đi theo cô là giáo viên Dương Tú.

Trước đây chính Dương Tú đã dạy Lý Xuân Lan nhận biết chữ và khuyến khích cô tiếp tục học đêm để thi đại học.

“Cô giáo Dương, cô đến rồi!” Lý Xuân Lan vẫn rất thích cô giáo Dương, “Mỗi ngày em đều mong cô đến dạy học ở đây!”

Người đối diện là giáo viên đầu tiên dạy cô tiếp cận văn hóa, dù bây giờ giáo viên lớp buổi tối mà Lục Tế Thanh giới thiệu còn giỏi hơn, nhưng ý nghĩa của cô giáo Dương đối với cô là khác biệt.

Chương 189:

“Xuân Lan, thật sự cảm ơn em đã tin tưởng cô.” Cô giáo Dương đến lớp học, đặc biệt căng thẳng, “Cô thực sự rất vinh dự.”

Học sinh biến thành bà chủ, bà ấy vẫn cần thời gian thích nghi.

Lý Xuân Lan nói: “Cô đến em mới là người cảm thấy vinh dự! Trước đây thấy cô mãi không đến, em còn lo cô không muốn đến nữa.”

“Cô giáo An Na đã nói với cô nhiều lần, lần trước khi các em khai trương, cô đã muốn đến rồi, nhưng thời gian này gia đình cô gặp chút chuyện, bận rộn đến nỗi lớp học xóa mù chữ trước đây cũng bị bỏ bê.”

Vương An Na chủ động bổ sung thông tin: “Xuân Lan, nhà cô giáo Dương có người già bị bệnh, hơn nữa hai người già đều bị bệnh cùng lúc, thời gian này cô ấy phải chăm sóc hai người ngày đêm, người gầy đi một vòng.”

Lý Xuân Lan nghe xong liền vội vàng hỏi thăm tình hình, biết được hai cụ già nhà cô giáo Dương đều phải nằm trên giường, tạm thời không thể tự chăm sóc bản thân, ba chồng còn bệnh nặng cần phải phẫu thuật.

“Cô giáo Dương, bây giờ chắc gia đình cô rất cần tiền, như thế này đi, chúng ta ký hợp đồng làm việc, hôm nay em sẽ trả trước cho cô một năm lương, như vậy cô sẽ không quá lo lắng về tiền để phẫu thuật cho người già trong nhà nữa.”

Dương Tú nghe xong những lời này, đầu tiên là sững sờ, sau đó mắt lập tức đỏ hoe.

Hôm nay bà ấy đến, trong lòng cũng đã nghĩ xem có nên xin ứng tiền lương trước không, nhưng vừa đến đã làm vậy, thật sự có chút không hợp lý.

Không ngờ bà ấy chưa kịp lên tiếng, Xuân Lan đã nghĩ đến điều này.

“Xuân Lan, thật sự… thật sự cảm ơn em!” Dương Tú nghẹn ngào nói.

“Cô giáo Dương, em làm vậy là vì tạo điều kiện thuận lợi cho cô, đây đều là tiền cô kiếm được trong tương lai.” Lý Xuân Lan nói, “Bây giờ cô đã đến, chúng ta lại có thêm một giáo viên, áp lực dạy học của mọi người sẽ giảm đi không ít!”

Trương Quế Hoa nói: “Vậy bà chủ, tôi đi lấy hợp đồng về photo một bản, hai người cứ tiếp tục nói chuyện.”

Lý Xuân Lan gật đầu đồng ý, bắt đầu thảo luận với Dương Tú về thời gian lên lớp.

Kết thúc việc sắp xếp cho giáo viên Dương Tú, vì hôm nay bà ấy đã nhờ con cái trông nom hai người già, cho nên thời gian rảnh rỗi, trực tiếp dạy một tiết học để thử cảm giác dạy học ở đây.

Kết thúc lớp học phụ nữ, Trương Quế Hoa cũng nhanh chóng gọi tất cả những phụ nữ cần gọi đến.

“Tan học mở cuộc họp nhỏ, chẳng lẽ lớp học phụ nữ lại có công việc gì để giới thiệu à?” Lúc tan học rời đi, một học viên thuộc đợt thứ ba nhỏ giọng nói với bạn cùng lớp, “Sao họp mà không gọi mấy người mới như chúng ta tham gia?”

“Đúng vậy, sao lại là học viên đợt đầu tiên?” Bạn cùng lớp này bực bội nói, “Học viên đợt đầu tiên thật may mắn. Nếu theo thứ tự chọn người đi làm, chúng ta phải đợi bao lâu mới có cơ hội kiếm thêm thu nhập?”

“Cô xem, kia không phải học viên khóa chúng ta à, cũng đang đợi họp đấy!”

“Cô ấy cũng không giỏi hơn chúng ta, sao lại chọn cô ấy?”

“Chỉ là quỷ nịnh bợ thôi, học viên đợt đầu tiên không phải là theo cô giáo Lý thành lập bộ phận mai mối à, gần đây đang giúp người ta thiết kế bối cảnh đám cưới.”

“Thông thường bộ phận mai mối thiếu người giúp đỡ sẽ trả thêm phí cho học viên, kết quả là người đó cứ đi giúp đỡ miễn phí…”

Không chỉ hai học viên này, những học viên khác, đặc biệt là những học viên trước đây là thanh niên trí thức về thành phố không có việc làm, chuyên đến đây để tìm việc làm, càng bức xúc hơn.

Tuy nhiên, đây không phải điều mà Lý Xuân Lan cần phải bận tâm, bởi vì trước đây cô đã nói rõ, tham gia lớp học phụ nữ không có nghĩa là có thể tìm được việc làm.

Mặc dù, cô thành lập bộ phận mai mối trong lớp học phụ nữ rất thành công, nghĩ đến việc bộ phận mai mối hoạt động ổn định, có thể tách ra thành bộ phận tổ chức tiệc cưới chuyên biệt, cuối cùng còn có các lớp học kỹ năng việc làm tập trung vào trang điểm, làm đẹp, tạo mẫu tóc, v.v. để đưa nhân lực vào.

Nhưng những điều này đều là những suy nghĩ của cô khi đọc sách về quản lý kinh doanh, để đạt được mục tiêu đó cần một thời gian nữa!

Chờ đến khi những người phụ nữ được mời đến đủ, ngồi xuống ổn định, Lý Xuân Lan mới kể lại chuyện của Khánh Vân Diên, bỏ qua tất cả những điều không cần thiết, nói những điều cần nói một cách tổng quát.

Sau khi kể lại tình hình gia đình của Khánh Vân Diên trước đây và những chuyện bọn họ lấy đạo đức để ép buộc Khánh Vân Diên gần đây, cô đặc biệt nhắc đến: “Hai ngày trước, tôi cố tình tìm hiểu thêm một chút tin tức với hàng xóm quen thuộc ở nhà họ Khánh, đại khái vốn dĩ chồng cũ tôi được phân nuôi mẹ anh ta, em trai của chồng cũ nuôi ba, sau đó mẹ chồng cũ tôi thấy con trai nuôi mình, trực tiếp chuyển công việc của mình cho mẹ ruột của con nuôi của chồng cũ tôi (là chuyển cho Phùng Chỉ).”

“Bây giờ con gái út đã lấy chồng, nhà không có người hầu hạ, mẹ chồng cũ muốn gây chuyện để lấy nhiều tiền nuôi cả nhà. Nếu không cho, bà ta trực tiếp tìm đến giáo sư hoặc lãnh đạo nhà trường, bắt đầu giả vờ ngất xỉu để tố cáo.”

“Tất cả mọi người chuẩn bị đưa ra ý kiến của mình đi!”

Kết quả là mối quan hệ rối rắm này làm cho mọi người suýt nữa không thể phân tích rõ ràng.

“Cô giáo Lý, sao mẹ chồng cũ cô lại chuyển công việc cho mẹ ruột của con trai nuôi chồng cũ cô? Công việc tốt đẹp như vậy mà lại không cho con trai con gái mình, lại cho người ngoài.”

“Có thể đứa con nuôi đó là con của chồng cũ cô giáo Lý đấy! Cái này cũng không hiểu à?”

“À à à… Không trách cô giáo Lý muốn ly hôn với chồng cũ!”

“Cô giáo Lý thật tốt bụng, chồng cũ có tính cách như vậy, vẫn giúp anh ta giải quyết ba mẹ khó tính!”

Lý Xuân Lan nghe những lời của mọi người, đau đầu không thôi: “Đừng tám chuyện nữa, hôm nay đến đây là để tán gẫu à? Là để tìm cách giải quyết vấn đề!”

Mọi người thấy Lý Xuân Lan lên tiếng, lập tức im lặng.

"Chuyện này còn chưa kể hết đâu!" Lý Xuân Lan thấy mọi người đã im lặng, tiếp tục nói.

"Thím hàng xóm kia kể với tôi, ba mẹ của mẹ ruột đứa con nuôi đó (ba mẹ của Phùng Chỉ) cũng đã lủi thủi từ Hương Thành về, trông ốm yếu lắm. Sau đó bọn họ còn đòi chồng cũ tôi phải nuôi bọn họ. Nếu nói lời kích thích bọn họ, bọn họ liền giả vờ bệnh nặng đòi đưa đi bệnh viện..."

Mọi người nghe xong đều thương hại cho gã chồng cũ rác rưởi của Lý Xuân Lan.

"Đúng là lợi dụng tuổi già để ăn vạ mà!"

"Đúng vậy! Trước đây tôi tưởng nhà chồng tôi đã đủ đáng ghét rồi, không ngờ còn có loại người thân như thế, may mà cô Lý đã ly hôn với chồng cũ, không thì cửa lớp mình chắc cũng ba ngày một cơn có ông già bà cả ngất xỉu ăn vạ."

"Điều này chứng tỏ gì? Chứng tỏ đàn ông trăng hoa bên ngoài không có cơ hội cứu vãn thì nên ly hôn ngay! Loại đàn ông cặp kè với loại phụ nữ hư hỏng này sẽ có tương lai tốt đẹp đến đâu? Chỉ có ngày càng khổ thôi!"

"Đúng đúng đúng..."

"Suỵt, cô Lý đã dạy rồi, chúng ta phải là phụ nữ có văn hóa, chửi người không nên dùng từ tục tĩu!"

"Ôi, tôi quên mất, lần sau chú ý!"

Câu chuyện này quá ly kỳ, mọi người không nhịn được lại bàn tán sôi nổi.

Lý Xuân Lan vội nhắc nhở: "Nghĩ cách đi, có ai nghĩ ra cách hay không?"

Mọi người cũng biết trọng tâm cuộc họp hôm nay là gì, những chuyện bên lề này để sau cuộc họp còn nhiều thời gian để bình phẩm.

Vì vậy từng người bắt đầu nêu ý kiến của mình.

Trên bục giảng, Lý Xuân Lan cầm bút ghi chép rào rào vào sổ tay.

Phải nói, có khá nhiều ý tưởng khá hữu ích.

"Tốt... Còn ai muốn phát biểu nữa không?" Lý Xuân Lan đã viết được ba trang giấy, ghi lại những đề xuất hữu ích của các chị em vừa phát biểu.

"Cô Lý, tôi có ý kiến." Người phụ nữ tên Trần Đại Phượng bị học viên đợt ba nói là giỏi nịnh bợ đứng lên nói.

Lý Xuân Lan vẩy vẩy mực bút máy rồi nói: "Chị nói đi."

"Cô Lý, tôi cũng nghe nói về việc các học viên giúp đối phó với chồng bạo hành trước đây, mà phương pháp chúng ta dùng là nếu đối phương hung dữ chúng ta lại càng hung dữ để đè bẹp, dạy dỗ đối phương mạnh hơn."

Lý Xuân Lan nói: "Đúng vậy."

"Vậy đối phó với loại người cực phẩm này, chúng ta cũng cực phẩm hơn bọn họ là được phải không?"

Lý Xuân Lan: ...

Lúc trước khi chưa ly hôn cô cũng dùng chiêu này.

"Tôi nghĩ chúng ta có thể chọn những người tương đối hung dữ từ lớp phụ nữ, rồi đến làm người giúp việc cho gia đình đó." Trần Đại Phượng nói.

Đề xuất này khiến cả hội trường đều nghi ngờ.

Chúng ta đang bàn cách đối phó với kẻ cực phẩm, cô lại đề xuất đi làm người giúp việc cho bọn họ?

"Bên ngoài thì nói là chồng cũ của cô không nỡ để người già vất vả, nên đặc biệt thuê người với giá cao để chăm sóc. Chờ đóng cửa lại, gia đình đó muốn gây sự thì chúng ta xử lý như thế nào mà chả được!" Trần Đại Phượng nói một cách rất tự nhiên, trông rất chuyên nghiệp.

Lý Xuân Lan nghe xong... phải nói, tuy rất vô đạo đức nhưng thật sự rất tuyệt vời!!!

"Như vậy sẽ tạo hình ảnh rất tốt cho đồng chí chồng cũ ở bên ngoài, hàng xóm láng giềng đều khen ngợi anh ta, rồi lan truyền xa hơn nữa, để cả trường đều biết! Dù gia đình đó có đến gây sự hay giả vờ ngất xỉu, mọi người đều thấy đồng chí chồng cũ quá khổ, sinh ra trong gia đình vô lại như vậy."

Lúc này cả hội trường càng im lặng hơn!

Ý tưởng đơn giản này lại đánh bại ba trang giấy ghi chép của Lý Xuân Lan.

"Đến lúc đó, lúc bọn họ giả vờ ngất xỉu, đồng chí chồng cũ cũng giả vờ làm một người con hiếu thảo, mấy người ở trường cũng sẽ nhìn không nổi."

Lý Xuân Lan: "Đề xuất của chị rất có lý!"

"Nhưng nếu đóng cửa lại xử lý mà xảy ra vấn đề thì sao?!" Một phụ nữ hỏi.

"Chúng ta đâu có đánh người, chỉ là thêm vài thìa muối vào đồ ăn, bắt buộc phải ăn hết mới được rời bàn. Những chuyện nhỏ nhặt này đâu có làm hại ai. Nếu bọn họ làm ầm lên đòi ngất xỉu, thì đưa thẳng đến bệnh viện để bác sĩ truyền glucose vài ngày, kê thêm ít thuốc Đông y đắng ngắt là được!" Trần Đại Phượng trả lời.

Thật sự, càng nghe càng thấy Trần Đại Phương rất thành thạo chuyện này!

Lý Xuân Lan suy nghĩ một lúc, rồi nhìn sang Trương Quế Hoa đang họp cùng, thấy trong mắt đối phương cũng có vẻ tán thành.

"Rất tốt! Nhiệm vụ lần này sẽ do..." Lý Xuân Lan không quen với Trần Đại Phượng mới đến nên không nhớ tên của cô ấy.

"Trần Đại Phượng." Trương Quế Hoa nhắc nhỏ.

Lý Xuân Lan lập tức quyết định: "Nhiệm vụ lần này sẽ do chị Đại Phượng làm trưởng nhóm, chị chọn những học viên mà chị thấy phù hợp để hoàn thành nhiệm vụ đi.”

“Chị Đại Phượng, tôi sẽ trả lương cố định cho chị, còn những học viên chị chọn thì cũng giống như các công việc bán thời gian khác, tính theo ngày, làm một ngày nhiệm vụ ở nhà đó tính một ngày tiền."

Lý Xuân Lan là người bận rộn, công việc trang trí đám cưới đầu tiên, nhiệm vụ học tập, việc mở rộng học viên cần tìm địa điểm mới để thuê nhà, sửa chữa, rồi nhiều công việc khác đang chờ cô bận rộn!

Vì vậy công việc đối phó với nhà họ Khánh này, cứ giao cho các học viên muốn kiếm thêm tiền là được.

Trần Đại Phượng vô cùng phấn khích, không còn vẻ điềm tĩnh như lúc nãy nữa.

Cô ấy cũng giống như những thanh niên trí thức về thành phố thất nghiệp, đến lớp phụ nữ với tâm lý liệu có thể tìm được một công việc tạm để kiếm tiền.

Tuy nhiên cô ấy rất rõ bản thân kém xa những người trẻ tuổi xuất sắc có học thức kia!

Vì vậy sau khi đến lớp phụ nữ, cô ấy luôn cố gắng giúp đỡ, dù không được chọn cũng sẵn sàng giúp đỡ miễn phí, mục đích là để hiểu thêm thông tin và làm quen với công việc, như vậy mới dễ nắm bắt cơ hội.

Chương 190:

Ban đầu, bộ phận mai mối đã khá hài lòng với cô ấy, nói lần sau cô Lý mở rộng tuyển dụng ở bộ phận mai mối sẽ giới thiệu cô ấy.

Không ngờ, chưa đợi đến cơ hội ở bộ phận mai mối, cô ấy lại có một cơ hội mà mình thành thạo hơn.

Sau khi Lý Xuân Lan giao nhiệm vụ cho Trần Đại Phượng, sáng sớm hôm sau, Trần Đại Phượng lập tức đi thử tình hình một mình trước, chuẩn bị thu thập thêm thông tin rồi mới để nhân viên bán thời gian đi theo.

"Xin hỏi nhà ông Khánh Quốc Cường có phải ở đây không?!" Trần Đại Phượng mỉm cười rạng rỡ, lớn tiếng hỏi.

Dưới khu nhà ở của công nhân viên chức, một nhóm phụ nữ đang tụ tập làm việc và trò chuyện tò mò nhìn Trần Đại Phượng.

"Nhà của Khánh Quốc Cường ở đây, cô là người nhà bọn họ à? Sao trước giờ chúng tôi chưa từng thấy cô?" Thím Trang, hàng xóm nhà họ Khánh tò mò lên tiếng.

Làm hàng xóm với nhà họ Khánh nhiều năm nay rồi, bà ta đã gặp hết người thân họ hàng xa gần của bọn họ, nay lại gặp một người thân của nhà bọn họ mà bà ta chưa từng thấy, thật sự rất lạ.

Trần Đại Phượng nói: "Xin chào chị gái, chắc chắn chị chưa từng thấy tôi đâu, tôi là do đồng chí Khánh Vân Diên mời đến nhà họ Khánh làm người giúp việc."

"Cái gì?! Vân Diên mời cô đến làm người giúp việc?" Thím Trang ngơ ngác.

Rõ ràng là thời gian trước, Phan Quế Vân làm loạn khiến Khánh Vân Diên khổ sở, bà ta còn tốt bụng an ủi Khánh Vân Diên vài câu.

Kết quả là lại mời người giúp việc về nhà họ Khánh?

Này... Bà ấy không phải là ghen tị... mà là cảm thấy lòng tốt của mình bị lãng phí, người ta vẫn ưu tiên cho người nhà của mình.

"Đúng vậy."

Trần Đại Phượng thừa nhận rồi giải thích.

"Đồng chí Khánh thuê tôi, là sinh viên đại học, bận học hành để sau này làm quan chức! Kết quả người già nhà cậu ấy nghe nói rất hay gây chuyện, khiến người ta học hành sa sút! Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu ấy sẽ bị ảnh hưởng đến việc phân công công việc trong tương lai! Thật là một thanh niên đáng thương. Cho nên đồng chí Khánh móc hết tiền trong túi ra để tôi chăm sóc chu đáo cho người nhà mình."

Thông tin mà Trần Đại Phượng đưa ra khiến tất cả mấy người phụ nữ ở đây đều quên việc đang làm, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào cô ấy.

"Nhà họ Khánh đến trường học gây chuyện nghiêm trọng như vậy sao?" Một phụ nữ hỏi.

Trần Đại Phượng nói: "Chứ còn gì nữa! Nếu không thì làm sao tôi lại đến đây?"

"Tôi nghe nói Vân Diên kiếm được nhiều tiền ở ngoài lắm? Còn mở cả quán ăn nhanh nữa." Một phụ nữ khác nói.

"Đó là của cô L... Đó là quán của vợ trước đồng chí Khánh. Các người không biết à?" Trần Đại Phượng nói.

Mọi người đồng loạt lắc đầu.

"Vợ trước của đồng chí Khánh, cô giáo Lý, rất giỏi giang và nổi tiếng, không chỉ có một quán ăn nhanh, mà còn tổ chức lớp học phụ nữ ở thủ đô, đã được đăng báo và phát sóng trên tivi nhiều lần. Bây giờ cô ấy là người nổi tiếng ở đó!"

Mọi người càng tò mò hơn, liên tục hỏi han Trần Đại Phượng cho biết thêm.

Hôm nay Trần Đại Phượng đến đây là để thu thập thông tin, tự nhiên cô ấy sẵn lòng trò chuyện với những người hàng xóm quen thuộc với nhà họ Khánh.

Hơn nữa, cô ấy còn cố ý thêm mắm muối, trước mặt những người này, cô ấy tung hô Lý Xuân Lan lên trời.

Những người hàng xóm này chỉ từng thấy Lý Xuân Lan là một người phụ nữ nông thôn mù chữ, không ai có thể tưởng tượng được bộ dạng hiện tại của cô.

"Cô giáo Lý mà cô nói là Lý Xuân Lan, người ly hôn với Khánh Vân Diên phải không? Mặt tròn tròn, mắt cũng tròn tròn, mũi nhỏ nhắn..." Thím Trang cố gắng miêu tả ngoại hình của Lý Xuân Lan.

Trần Đại Phượng nói: "Đúng, là cô ấy."

"Không thể nào! Xuân Lan làm giáo viên rồi sao? Hai ngày trước tôi mới gặp cô ấy! Dù xinh đẹp hơn trước nhiều, ăn mặc như thời con gái, nhưng... nhưng cô ấy chưa từng đi học!"

Trần Đại Phượng khẳng định lại, rồi kể về câu chuyện thành công của Lý Xuân Lan, đồng thời đưa cho mọi người xem tờ báo đã chuẩn bị sẵn.

Hôm nay cô ấy chuẩn bị sẵn sàng để thăm dò tin tức, đồng thời muốn gieo một quan niệm vào tâm trí những người hàng xóm này.

Đó là, vợ trước của Khánh Vân Diên rất có năng lực, quán ăn nhanh là của vợ trước, lý do Khánh Vân Diên quản lý là vì vợ trước thương người ta nghèo khó, cuộc sống sinh viên khó khăn, kết quả là nhà họ Khánh biết chuyện quán ăn nhanh, liền muốn chiếm đoạt tài sản của vợ trước.

Tất nhiên, việc tạo nên hình ảnh Khánh Vân Diên là người ly hôn còn ăn bám vợ trước, còn Lý Xuân Lan là người phụ nữ thành đạt, đều là ý riêng của Trần Đại Phương tạo ra.

"Ôi! Thật sự là Xuân Lan đó! Các chị xem, y hệt!" Thím Trang nhìn xong, kinh ngạc không thôi.

"Không trách hai ngày trước gặp cô ấy, tôi thấy cô ấy thay đổi nhiều quá, đeo khuyên tai ngọc trai, mặc váy liền thân màu đỏ, cả người xinh đẹp không tưởng. Lúc đó tôi còn tò mò, liệu cô ấy chia tay với Khánh Vân Diên có tìm được người đàn ông tốt hơn không..."

"Đúng vậy! Cô gái này quá giỏi, năm ngoái còn là một người phụ nữ quê mùa, giờ đã lên báo rồi!"

"Nhà họ Khánh coi như thiệt thòi lớn rồi, nếu lúc trước Phan Quế Vân không làm khó dễ Lý Xuân Lan như vậy, cả nhà hòa thuận vui vẻ, Lý Xuân Lan trở nên có năng lực, kiếm được nhiều tiền như vậy, chẳng phải là cả nhà cùng phát đạt sao?!"

Thím Trang khinh thường lắc đầu, rồi nói: "Chuyện này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ nhà họ Khánh không có số hưởng!"

Các phụ nữ bàn tán xôn xao, Trần Đại Phượng lập tức chen vào, bắt đầu thăm dò chuyện nhà họ Khánh.

Những người phụ nữ này không để ý, hoàn toàn không nhận ra đối phương đã nói chuyện với bọn họ lâu như vậy, lại không sợ tốn thời gian đến nhà Khánh Quốc Cường, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể đủ thứ "danh tiếng lẫy lừng" của nhà họ Khánh.

Như vậy khoảng một tiếng đồng hồ sau, Trần Đại Phượng thậm chí còn nghe hết những tin đồn về việc Khánh Quốc Cường và Phan Quế Vân yêu đương ngày xưa.

Lúc này cô ấy mới hài lòng nói mình phải đi làm việc ở nhà họ Khánh, kết thúc buổi tán gẫu, còn tờ báo thì cô ấy để lại cho những người phụ nữ đó, muốn bọn họ truyền bá rộng rãi hơn.

Theo chỉ dẫn của mọi người, cô ấy xác nhận số nhà rồi gõ cửa.

"Có ai ở nhà không?"

Trong phòng, sau bốn năm giây mới vang lên tiếng đáp: "Ai đấy?"

"Xin chào ngài, tôi là người giúp việc do con trai ngài mời đến chăm sóc nhà ngài."

Trần Đại Phượng nói xong, cánh cửa nhanh chóng mở ra.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào Phan Quế Vân gầy gò, trông già nua và mặt mày tái nhợt, rồi nói: "Ngài là bà chủ phải không? Là đồng chí Khánh Vân Diên mời tôi đến chăm sóc bà, bà cứ gọi tôi là Tiểu Trần là được."

Phan Quế Vân trước đây rất thích cầu kỳ, nhưng từ khi Lý Xuân Lan phá hỏng hết sĩ diện của bọn họ, từ khi bà ta cứu Khách Bách, trở nên ốm yếu không có sức, người cũng không còn cầu kỳ như trước.

Lúc này, Trần Đại Phượng gọi một tiếng "bà chủ" khiến bà ta cảm thấy mình cao sang hơn hẳn.

Ngay lập tức, Phan Quế Vân cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đều toát ra một vẻ thanh lịch.

"Là Tiểu Trần phải không? Khánh Vân Diên nói thế nào? Sao trước giờ tôi không nhận được tin tức nào."

"Đồng chí Khánh Vân Diên bận học ở trường, đây không phải là lần trước gặp mặt lúc bà nằm ở bệnh viện, tuy cậu ấy không giỏi nói ăn nói, nhưng vẫn luôn lo lắng cho bà! Cho nên đặc biệt nhờ tôi đến chăm sóc bà, tiện thể chăm sóc cả gia đình bà luôn!"

Nét mặt chất phác của Trần Đại Phượng khiến Phan Quế Vân không hề nghi ngờ, trong lòng ngay lập tức cảm thấy rất hài lòng với hành động của Khánh Vân Diên!

Trước đó đã tìn hiểu sở thích của Phan Quế Vân, Trần Đại Phượng lại bắt đầu khen ngợi.

Khoảng mười phút sau, Phan Quế Vân đã bớt đề phòng hẳn.

Nhưng bà ta không biết, lúc này Trần Đại Phượng chính là thuốc độc được bao bọc trong lớp đường, bây giờ mới chỉ là lớp đường bên ngoài chưa tan hết mà thôi.

"Bà chủ, tôi thấy nhà bà vệ sinh bẩn quá, để tôi dọn dẹp trước đã! Rồi lát nữa đến giờ nấu cơm, tôi đi chợ mua ít đồ về nấu cho bà ăn. Tôi không biết nấu mãn hán toàn tịch, nhưng mấy món cá thịt gia đình thì nấu không tệ, bà muốn ăn gì cứ bảo."

Phan Quế Vân lập tức cảnh giác, cá thịt, tất nhiên bà ta rất thích. Nhưng có một vấn đề rất quan trọng!

"Mua đồ ăn ai trả tiền?" Phan Quế Vân hỏi.

Trần Đại Phượng đáp: "Bà chủ, tôi chỉ là người giúp việc cho bà, tiền ăn do nhà bà chi."

"Khánh Vân Diên cái thằng lòng lang dạ thú đó, dám bỏ tiền ra thuê cô, mà không chịu trả tiền ăn? !" Phan Quế Vân tức giận nói.

"Cô đi đòi Khánh Vân Diên, nói với nó, nếu nó không cho, tôi đang thất nghiệp, ngày nào cũng đến trường tìm nó. Lúc đó nó tham gia dự án gì của giáo sư, học sinh giỏi gì đó mà thất bại, đừng trách tôi!"

Hôm nay Phan Quế Vân đã mặt dày vô liêm sỉ, đã hoàn toàn lĩnh hội được việc lúc trước Lý Xuân Lan phát điên sảng khoái biết bao, không sợ ai cả!

Ngay cả hàng xóm trước kia thường xuyên làm bà ta tức điên lên là nhà họ Trang, bà ta gây chuyện mấy lần, bọn họ cũng sợ bà ta.

"Chuyện này... chuyện này tôi phải đi hỏi ý kiến đồng chí Khánh Vân Diên đã, dù sao tôi cũng không có tiền. Phải làm cho chủ nhà hài lòng mới được trả lương."

"Vậy cô cũng đừng dọn dẹp nữa, đi tìm Khánh Vân Diên ngay, hôm nay tôi ăn năm món một canh, gà vịt cá thịt heo bốn món thịt không thể thiếu, thêm một đĩa hải sản."

Trần Đại Phượng lén nhìn đối phương một cái, rồi nói: "Bà Khánh, yên tâm, tôi đi lấy tiền rồi mua cho bà. Bảo đảm bà hài lòng!"

Câu cuối cùng được Trần Đại Phượng nhấn mạnh.

Trần Đại Phượng nhận được phân phó của Phan Quế Vân, liền lập tức ra khỏi nhà.

Ở nhà cô ấy rất giỏi chuyện đấu trí đấu dũng với mẹ chồng, cũng rất giỏi trong việc gây dựng hình tượng tốt đẹp với hàng xóm ở bên ngoài.

Cho nên vừa ra khỏi nhà, cô ấy không vội đi mua gà vịt cá thịt, mà quay lại chỗ những phụ nữ đang tụ tập nói chuyện, bắt đầu thêm mắm thêm muối kể lại yêu cầu cao ngất trời của Phan Quế Vân.

Lúc những phụ nữ kia vừa ghen tị vừa khinh thường Phan Quế Vân, một mực tiếc nuối con trai tài giỏi, hiếu thảo như Khánh Vân Diên sao lại không phải con của bọn họ, thì Trần Đại Phượng mới âm thầm đi mua thức ăn.

Cứ như vậy, Phan Quế Vân ở nhà sung sướng chờ đợi, vừa đợi vừa khoe khoang với chồng.

Nói cái gì mà ban đầu nói đến vấn đề dưỡng lão, Khánh Vân Diên không đồng ý để bà ta đi theo thuê phòng sống cùng, chồng cũng không có cơ hội theo bà ta hưởng phúc có người giúp việc chăm sóc

Nhưng mà...

Chờ mãi, chờ đến khi mùi thơm thức ăn từ nhà hàng xóm bay ra, mà vẫn không thấy bóng dáng Trần Đại Phượng đâu.

Khánh Quốc Cường ở trong phòng cũng chờ đến mức bụng kêu ùng ục.

"Người giúp việc kia còn quay lại không? Người giúp việc đi rồi, bà cứ nói mãi, nói mãi, người ta mất hút rồi! Tôi thấy bà nên đi nấu cơm trước đi!" Khánh Quốc Cường đẩy xe lăn ra, quát mắng.

Phan Quế Vân bị chồng mắng, mặt mày tái mét, nhất là khi phát hiện đã quá giờ ăn trưa.

"Thằng Khánh Vân Diên kia muốn thuê người giúp việc, sao lại không chịu bỏ chút tiền ra mua thức ăn? Không được, tôi phải đến trường tìm nó để nói cho ra lẽ!"

Khánh Quốc Cường liếc Phan Quế Vân một cái đầy khinh thường, cũng không ngăn cản, chỉ nói: "Bà nấu cơm trưa cho ông đây trước đi!"

Trong lòng Phan Quế Vân càng thêm khó chịu, nhìn chồng chỗ nào cũng thấy khó ưa.

Tuy nhiên, bà ta đã quen với cách chung sống vợ chồng như vậy, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, sau đó buồn bực đi vào bếp.

Cuối cùng, lúc Phan Quế Vân ra khỏi nhà, đã là 2 giờ chiều.

Bởi vì nhiều năm kiêu căng tự đại, mối quan hệ của bà ta với hàng xóm vốn không tốt, cộng thêm chuyện Khánh Bách đốt nhà và cách xử lý hậu quả, hàng xóm càng thêm ghét bỏ cả nhà bọn họ.

Chính vì vậy, lúc Phan Quế Vân ra khỏi nhà, không ai chủ động hỏi thăm một câu.

Trùng hợp thay, Phan Quế Vân vừa định đi về phía cửa lớn của khu nhà ở, thì từ xa Trần Đại Phượng như ngửi thấy mùi vị gì đó, đi tới.

"Bà chủ, bà định đi ra ngoài à?" Trần Đại Phượng xách đầy tay gà vịt cá thịt và một số món ăn kèm khác, hỏi.

Phan Quế Vân nhìn những thứ trong tay đối phương, đầu óc có chút không kịp phản ứng... Một lúc lâu sau, bà ta mới hoàn hồn, lên tiếng chất vấn: "Hiện suất làm việc của cô sao lại kém như vậy?! Cô nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi à?"

Đối mặt với sự giận dữ của Phan Quế Vân, Trần Đại Phượng lập tức cúi đầu tỏ vẻ tự trách: "Bà chủ, tôi nào có tiền mua đồng hồ đâu? Tôi đi ra ngoài rất nhanh, tuyệt đối không hề lười biếng. Chỉ là bà đột ngột bảo tôi đi tìm chủ thuê ở trường đại học để xin tiền mua thức ăn, trường đại học rộng lớn như vậy, tôi tìm một người rất khó khăn!"

"Tôi phải hỏi thăm khắp nơi mới tìm được người! Lúc đó đồng chí Khánh Vân Diên còn đang học, thấy tôi đến, liền lập tức ra hỏi thăm tình hình. Sau đó, cậu ấy hỏi mượn tiền bạn bè, toàn bộ đều đưa cho tôi để mua thức ăn cho bà!"

Cách đó không xa, những phụ nữ kia như những con chuột ngửi thấy mùi mỡ, đều nhìn về phía hai người.

Lời của Trần Đại Phượng tuy có lý có lẽ, nhưng Phan Quế Vân vẫn vô cùng ức chế: "Nó thuê cô, cô không biết nó ở khoa nào, lớp nào à?"

"Làm sao tôi biết được?" Trần Đại Phượng tỏ vẻ ngây thơ, giọng điệu giống như đây là chuyện bình thường nhất.

Sau đó, cô ấy tiếp tục diễn: "Tôi nhận được tiền, liền lập tức đi mua gà vịt cá thịt mà bà muốn ăn, nhưng lúc đó đã không còn sớm, nhiều quầy hàng cũng không còn phù hợp, nhiều thứ không còn tươi. Nhưng bà dặn phải mua đủ gà vịt cá thịt heo, tôi không thể mua những thứ không ngon về được, nên đã đi thêm hai cái chợ..."

Lời của Trần Đại Phượng đều rất có lý, nghe qua thì không thể tìm ra bất kỳ lỗi nào, dù sao cô ấy cũng đã chăm chỉ làm việc.

Loading...