10
Xuân tàn thu đến, ấm tuyết cũ, cỏ cây mới phá đất, sắc núi xanh biếc, non tươi như ngọc.
Trên phố, qua khoác áo mỏng, tiếng rao hàng rộn rã khắp nẻo.
Nhàn cư vi bất thiện
Ta dừng chân Vĩnh Yên Lâu, bất đắc dĩ Thẩm Dịch An.
Chàng cau , mày kiếm nhướng cao, giọng cũng cao lên mấy phần: “Lý Trăn Trăn, nàng giấu lén gặp Tiêu Thuật Minh ? Ta cho nàng , tuyệt đối !”
Ta vội biện bạch, “Ta nào lén gặp ? Chẳng qua là trùng hợp ngang qua mà thôi…”
“Thật ?” Chàng , vẻ mặt nửa tin nửa ngờ còn lén cong miệng .
“Thật mà!” Ta vội gật đầu, nghiêm mặt thề thốt, còn dứt lời thấy sắc mặt Thẩm Dịch An đột nhiên trầm xuống, ánh mắt bi phẫn … lưng .
Ta đầu, liền thấy Tiêu Thuật Minh đang đó.
Ta hai xuống hai bên . Thẩm Dịch An vẻ mặt lạnh lùng, Tiêu Thuật Minh thì mỉm ôn hoà, khí hổ đến cực điểm, đột nhiên thành tình huống như .
Ta đành gắp một miếng đồ ăn, cứng ngắc : “Dùng bữa .”
Tiêu Thuật Minh hôm nay , cầm đũa gắp cho một miếng rau.
Y gắp món gì Thẩm Dịch An bên cạnh sẽ khoanh tay nhạt:
“Nàng ăn đồ ngọt.”
“Món ăn sẽ nổi mẩn, ngươi cố ý ?”
“Nàng bao giờ thích ăn món .”
“Mấy ngày nay nàng ăn đồ dầu mỡ…”
Tiêu Thuật Minh siết sặt đôi đũa trong tay, đó trầm mặc thu đũa .
Bàn tay y siết đôi đũa run rẩy, giọng chua xót: “Xin … cứ nghĩ ngươi thích ăn… Trước ngươi thích ăn những món .”
Thẩm Dịch An lạnh, “Lý Trăn Trăn là nàng lớn lên.”
“Nàng nay thế nào, thích gì, rõ hơn ngươi nhiều.”
Ta lén nhéo bàn, hôm nay Thẩm Dịch An cứ như nuốt t.h.u.ố.c s.ú.n.g .
Chàng liếc một cái, im lặng, ngậm miệng nữa.
Ta thầm thở dài trong lòng, Tiêu Thuật Minh , Lý Trăn Trăn thật sự thích những món ; chỉ là vì ngươi thích, nên nàng mới ép học thích theo ngươi mà thôi.
Vì hoa quế cao cho ngươi, nàng mẩn đỏ cả , chỉ bởi ngươi ngươi thích hoa quế.
Bữa cơm tan trong bầu khí nặng nề. Tiêu Thuật Minh gần như chạy trốn khỏi quán.
Người vốn luôn trầm , tự chế, tao nhã như , lúc gần như tuyệt vọng, chỉ khẽ hỏi :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-sau-ga-cho-chang/chuong-9.html.]
“Nàng… còn thể thương hại thêm một nữa ?”
Tiêu Thuật Minh , Lý Trăn Trăn của ngươi c.h.ế.t . Lý Trăn Trăn yêu thương ngươi bỏ mạng trong hồ nước lạnh như băng. Ngươi vĩnh viễn mất tình yêu của nàng.
Sau hôm đó, tốn ít công sức mới dỗ Thẩm Dịch An nguôi giận.
Sau khi bình tâm , cuối cùng cũng thông suốt, ý thức tầm quan trọng của danh phận, liền vội vã tìm cách để cầu hôn.
Phụ vẫn nhớ chuyện năm xưa từng chê thô lỗ, liền cố tình để chịu ít thử thách.
Thẩm Dịch An chẳng còn ngượng, mặt dày mày dạn, ngày nào cũng chạy tới, năn nỉ nũng.
Tiểu thì sớm mua chuộc, suốt ngày về mặt phụ mẫu.
11
Hôm , Hoa Phúc Lâu một lô trang sức mới, hình dáng tinh xảo.
Chưởng quầy mời lên nhã gian tầng hai chọn lựa.
Chắc vì đó là phòng dành cho khách quý nên cửa sổ đều đóng kín.
Khi đang xem một chiếc phượng quan, chợt ngửi thấy một làn khói lạ, mơ hồ mùi khét, sương mù mỏng bay lên.
Chỉ một lát , bên ngoài vang lên tiếng hô hoảng loạn. Ta mở cửa chỉ thấy cả Hoa Phúc Lâu lửa cháy đỏ rực trời, một cây xà nhà lớn đổ sập ngay mặt, hoảng sợ lùi vội về .
Vội lấy khăn thấm nước, che mũi, cố gắng theo lối xuống nhưng khói đặc cuồn cuộn, lửa càng lúc càng hung, cả tòa lâu hóa thành biển lửa.
Ta run rẩy, ngọn lửa dữ mắt, trong lòng nghĩ kiếp ch.ết trong tuyết, kiếp ch.ết trong lửa. Xem , cũng coi như trọn một vòng, đầu cuối.”
“Lý Trăn Trăn!” Một tiếng gọi vang lên giữa mịt mù khói lửa.
Giữa làn sương m.ô.n.g lung, thấy Thẩm Dịch An một hắc y, hề do dự mà xông biển lửa, điên cuồng đẩy ngã những cây xà đang đổ xuống.
Ta kêu , nhưng giọng tiếng lửa rít nuốt mất.
Trong cơn hỗn loạn, bỗng cõng lên lưng, chạy ngoài.
Ta dựa vai đó, đầu óc mơ hồ, chỉ cảm thấy cảnh tượng quen đến lạ thường, như từng xảy ở kiếp nào.
Ta đưa tay khẽ chạm lên tai, lên vai , thì thào: “Thẩm Dịch An… là ?”
Khi tỉnh , trong tay vẫn nắm chặt ống tay áo của ai đó. Ta động, liền bừng tỉnh.
“Nàng tỉnh ?! Cảm thấy thế nào?” Gương mặt lấm lem tro bụi của Thẩm Dịch An lộ rõ vẻ mừng rỡ, giọng run run vì xúc động.
Mọi vội vã vây , ai nấy đều lo lắng , hỏi han ngớt.
Ta thầm xác minh một việc, giọng khàn khàn, “Thẩm Dịch An, trận hỏa hoạn bảy năm ở Từ Phong Lâu, cũng là cứu ?”
Chàng cau mày, chút tin nổi: “Tất nhiên là , lẽ nào ngay cả chuyện nàng cũng quên ?”
Ta ho khan , lắc đầu, “Không quên, vẫn luôn là .”