Hôm , Triệu Hạc mang theo  tới phủ Giang gia.
Từ khi rời khỏi nơi ,  nửa năm trôi qua. Nay bước chân trở , nỗi sợ thuở xưa như u linh quấn lấy tâm can, khiến   đặt chân  cửa  bất giác co , trốn  lưng .
Phụ  trông thấy Triệu Hạc, trong mắt  giấu nổi vẻ khinh thường. Đến khi   mở miệng cầu , càng lộ rõ nét chế giễu.
"Lão tử nuôi dưỡng nữ nhi bao năm, ngươi chỉ mang chút ngân lượng ít ỏi mà  cưới về? Nằm mộng giữa ban ngày chắc?"
Ông  vốn  sớm  chủ ý,  mượn chuyện  ép giá, thừa cơ lột da kẻ nghèo hèn như Triệu Hạc một phen. Bởi trong trấn   vị lão gia nhà giàu,  giá trăm lượng chỉ mong cưới  về  .
Triệu Hạc tất nhiên chẳng thể  trăm lượng. Trong mắt phụ  , chuyện thành   từ đầu  chẳng  khả năng.
Lần về nhà  , quả thực là sai lầm.  Ta nóng lòng đến đỏ hoe vành mắt, chỉ sợ từ nay về   thể rời khỏi nơi  thêm một  nào nữa.
Triệu Hạc vốn dĩ còn giữ bình tĩnh, song  thấy  rơi lệ, liền rút d.a.o đặt mạnh xuống bàn, sát khí bức :
"Ngươi hôm nay đồng ý cũng ,  đồng ý cũng chẳng . Lão tử  đây   để cầu xin!"
Phụ     dọa cho thất sắc. Triệu Hạc chẳng buồn chờ ông đáp lời, coi như  thuận tình, liền nắm tay  rời khỏi Giang gia.
Tối ,  và  cử hành hôn lễ đơn sơ trong viện nhỏ.
Huynh   cùng láng giềng xung quanh giúp dựng sạp treo lụa đỏ, tràng pháo vang rền, sắc màu rạng rỡ như tiễn tiểu cô nương bước lên một đời nhân duyên.
Ta khoác bộ hỷ phục mà bà chủ tiệm may tặng,  bên Triệu Hạc, tim đập như trống trận, chân tay luống cuống suýt vấp ngã.
Triệu Hạc nắm lấy tay  , khẽ :
"Ngốc nghếch,   cũng  xong. Thật khiến   lo mà."
Má  đỏ bừng như  nắng thiêu.
Sáng sớm hôm , xương cốt rã rời, bước xuống giường cũng  vịn tường mà . Vừa bước  ngoài, hàng xóm láng giềng đồng thanh gọi  là "Triệu nương tử".
Nhìn hũ tiền trống  trong nhà, lòng   khỏi nghẹn :
Nếu chẳng  vì , Triệu Hạc nào đến nỗi tiêu sạch  bộ gia sản?
Ta  nghĩ cách gánh vác cùng ,  thể  ăn .
Kiếp ,  khi  hài tử của lão gia phu nhân đuổi khỏi cửa,   còn nơi dung , đành  cung  cung nữ, trải năm năm gió sương, đến khi hoàng triều đổi chủ, mới  vị tân đế  chính là Triệu Hạc.
Cả đời  chỉ học  mấy việc nữ công tầm thường: nấu cơm, giặt áo, quét sân. Vậy nên  tìm thím Triệu dò hỏi, xem trong trấn  ai cần  giặt giũ, vá may  .
Thím  giao thiệp rộng, chẳng mấy chốc  giúp  tìm việc.
Mỗi khi Triệu Hạc  ngoài,  ở nhà giặt áo, khâu vá. Đến đêm,  trở về, thấy tay  sưng đỏ vì nước lạnh, ngón tay lấm chấm vết kim đâm, liền giận dữ mắng:
"Ai cho nàng  mấy việc  hả?"
Ta sợ  trách phạt, nhỏ nhẹ thưa:
"Thiếp  kiếm chút ngân lượng..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-nay-ta-ga-cho-mot-ke-tho-lo-que-mua/chuong-4.html.]
"Lẽ nào   nuôi nổi nàng ?"
Ta vội lắc đầu:
"Không  . Chỉ là...  vì cưới  mà tiêu hết cả gia sản. Thiếp  bù  phần nào. Chúng  nên tiết kiệm, thật nhiều, phòng khi hữu sự."
Ta   cho   chẳng bao lâu nữa, thiên hạ sẽ loạn. Không  bạc, sẽ  thể sống nổi.
Triệu Hạc chẳng rõ chân tướng, nhưng thấy  kiên quyết, cũng  nặng lời nữa.
( Truyện  dịch bởi Quất Tử, chỉ  đăng tải  MonkeyD, Mọt truyện và kênh youtube Quất Tử Audio )
Chàng kéo tay  áp  n.g.ự.c , lạnh giọng cảnh cáo:
"Sau    kiếm tiền theo cách  nữa. Lỡ như cảm lạnh thì ?"
...
Ba tháng , chiến hỏa thực sự lan tới trấn Quân Dương.
Nghĩa quân từ phương Bắc kéo về phương Nam, dọc đường chiêu binh mãi mã,  đến trấn liền ngỏ ý  chiêu mộ Triệu Hạc.
Triệu Hạc  năng lực,   theo ,    uy tín trong trấn. Chỉ cần chiêu  , sức mạnh nghĩa quân sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Thế nhưng, Triệu Hạc  khinh thường cái lũ ô hợp .
Hôm Vương Thắng tìm đến, Triệu Hạc đang khom  trồng cây đào, gánh nước tưới rau trong sân, dáng vẻ hết sức chuyên chú.
Ta nấp  cửa sổ,  thấy Vương Thắng thao thao bất tuyệt luận đại nghĩa, mắng bạo quân bất nhân, ca ngợi chính nghĩa của nghĩa sĩ. Triệu Hạc chỉ nhàn nhạt đáp  một chữ:
"Cút."
"Lão tử  vợ,  rảnh theo các ngươi giương cờ tụ nghĩa. Không thấy  đang vun trồng cây đào cho thê tử ?"
Vương Thắng nhất thời á khẩu,  đến cửa   đầu :
"Hiện giờ trấn Quân Dương yên , là nhờ  quan Thái Thú trấn giữ.  tháng  ông    cách chức, sắp rời nhiệm. Khi đó, ngươi còn  sống yên bên thê tử, sợ là khó như lên trời."
Triệu Hạc  lặng  đáp.
Tối hôm , khi  gắp thức ăn cho , khẽ :
Quất Tử
"Chúng  theo Vương Thắng ."
Triệu Hạc thoáng kinh ngạc.
Ta vốn ngỡ  sẽ  chút do dự, như những gì kiếp   thấy. Chỉ  ngờ, bởi vì  mà  bắt đầu chần chừ.
Trở thành đế vương là  mệnh của ,  nên  chôn vùi vì bất kỳ ai. Hơn nữa, lời Vương Thắng  sai. Chỉ vài hôm nữa, tân Thái Thú sẽ tới nhiệm sở. Khi , trấn Quân Dương ắt loạn.
Ta  khẽ:
"Thiếp  sợ khổ, cũng chẳng sợ chết. Chỉ cần  theo ,  đến chân trời góc bể cũng cam lòng."