KHUYNH THÀNH - 5

Cập nhật lúc: 2025-11-13 17:20:12
Lượt xem: 466

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt lạnh nhạt,

“Ngươi và cùng huyết thống, gì đến tình .”

 

“Đừng gọi như thế.”

 

Ta còn nhỏ dại, vẫn cứ đuổi theo gọi “ca ca”, chỉ mong để ý đến.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Lâm Thư Cẩn mặt cảm xúc:

“Tránh xa .”

 

“Ta ghét ngươi.”

 

Hắn lấy cớ sách, hiếm khi về nhà, về vài hôm .

 

Mãi đến năm bảy tuổi,

 

Hắn đột nhiên trở về đúng ngày sinh thần của .

 

chẳng hiểu vì , ánh mắt chất chứa một nỗi oán hận kỳ lạ.

 

Đêm đó, lấy cớ tặng quà, lừa ngoài — đẩy xuống hồ.

 

“Lâm Tâm Dao, đây là báo ứng.”

 

Ta vùng vẫy trong nước, nước tràn miệng, :

“Xin , ca ca… Xin , Lâm Thư Cẩn, sẽ gọi ngươi là ca ca nữa!”

 

Tiếng lọt tai, như bừng tỉnh, nhảy xuống hồ, ôm lên.

 

Sau trận đó bệnh nặng, sốt cao lui, hôn mê mấy ngày.

 

Tỉnh , Lâm Thư Cẩn biến mất.

 

Mẫu , chịu gia pháp, cùng phụ tuyệt giao, một rời kinh thành.

 

Khi , mới mười ba tuổi.

 

Sau , lục soát phòng , thấy cái túi hương từng vụng về may tặng biến mất.

 

Đó vốn là quà định tặng ngày sinh thần.

 

Năm năm , phụ mẫu lượt qua đời.

 

Trước khi nhắm mắt, mẫu mới thật:

 

Mẫu của Lâm Thư Cẩn bệnh c.h.ế.t, mà vì phụ hòa ly, tái giá, nàng chịu, nên tự vẫn.

 

“Thư Cẩn… chắc chuyện , nên mới đẩy con xuống hồ…”

 

Mẫu nắm c.h.ặ.t t.a.y , run run :

“Con sắp kinh cùng nó sinh sống, chuyện năm xưa, con tuyệt đối đừng oán hận nó… Nếu nó nhận con, thì tránh xa một chút. Đợi đến khi thành hôn, chuyện sẽ qua thôi…”

 

“Tâm Dao, chỉ mong con bình an…”

 

12

 

Ta về phía bên hông Lâm Thư Cẩn — nơi chiếc túi hương cũ kỹ, phai màu, thêu đến buồn .

 

Hắn lặng lẽ , trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

 

“Ca ca.”

 

Ta khẽ thở dài,

“Ngươi rốt cuộc gọi như thế, xem ngươi là ca ca?”

 

“Còn nữa—”

 

Ánh mắt chuyển sang Lý Hoài Chu,

 

“Điện hạ.”

 

“Ngài từng dạy , Thái tử tính toán nhiều điều, tình cảm nhi nữ nên đặt ở tận cùng.”

 

“Những lời đều khắc ghi, vì điện hạ cần vì mà khổ sở.”

 

“Ngôi vị ngài bước lên cao, Lâm Tâm Dao chỉ là một thường dân, ngài cần bận lòng.”

 

Hắn vẫn nở nụ ôn hòa như chiếc mặt nạ, nhưng trong mắt như lời cầu xin:

 

“A Dao, như .”

 

“Ta thừa nhận, lúc đầu quả thật là như thế, nhưng từ đêm đó trở …”

 

“Những điều đó, còn quan trọng.”

 

Ta ngắt lời , bình tĩnh :

“Thật sự, chẳng còn chút quan trọng nào nữa. Ngài nghĩ , sớm còn liên quan đến .”

 

Từ nhỏ là thái tử, ôn hòa, lễ độ, tiến thoái đúng mực, là lợi ích lớn nhất.

 

Cho nên, đêm đó — khi đột nhiên tìm , thấy với thị vệ:

 

“Nàng dù cũng là của Lâm Thư Cẩn.”

 

“Lâm Thư Cẩn là kẻ cô thần trong triều, phụ mẫu mất sớm, chỉ một cưng như ngọc. Muốn kéo về phe , ắt cưới Lâm Tâm Dao.”

 

Thị vệ hỏi: “Vậy còn tiểu thư Tô thì ?”

 

“Nàng dĩ nhiên sẽ là Thái tử phi, đổi.”

 

Lý Hoài Chu mỉm ôn hòa, song trong mắt chẳng lấy một tia ấm áp:

“Lâm Tâm Dao trắc phi là đủ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khuynh-thanh-jzbu/5.html.]

 

Ngoài trời vẫn mưa.

 

Tiếng mưa lất phất, như chẳng bao giờ dừng .

 

Ta nhớ đến  Diệp Chỉ Xuyên.

 

Khi thường hẹn gặp, mang đến bánh ngọt ngon lành, dẫn ngoại ô thả diều, ngắt một cành hải đường cài lên tóc .

 

Giữa rừng hoa rụng, áp xuống, hôn thật khẽ, nhẹ như sương.

 

Khi chia tay, hẹn gặp lễ Hoa Triêu:

 

“Đến khi đó, nàng tặng ngọn đèn cá của nàng ?”

 

Theo tục lệ, đèn cá trong lễ Hoa Triêu chỉ tặng cho trong lòng — nghĩa là cầu giữa chốn đông .

 

Ta đồng ý.

 

khi rẽ qua một con phố, gặp Lý Hoài Uyên.

 

Hắn lắc đầu thở dài:

“Thật nổi nữa, ngươi còn lừa bao nhiêu ?”

 

Hắn mang bay lên mái nhà.

 

Dưới , trong một gian phòng,

 

Diệp Chỉ Xuyên đang cùng vài công tử thế gia uống rượu.

 

“Loại nữ nhân ngu ngốc dễ lừa nhất, vài câu ngon ngọt là lời ngay.”

 

góp ý:

“Đến ngày đó, ngươi cứ để nàng tặng đèn cá giữa chỗ đông , ngươi thẳng rằng ngươi bao giờ cưới nàng.”

 

Diệp Chỉ Xuyên im lặng uống rượu.

 

Người khác :

“Phải đó, ngươi chẳng ghét nhất là Lâm Thư Cẩn ?”

 

Hắn nghiến răng:

! Ai bảo nàng là , đáng ghét như !”

 

Trên mái nhà, Lý Hoài Uyên .

 

Ta cũng .

 

Rồi bật :

“Ngươi , ai mới là kẻ lừa ai?”

 

 

Diệp Chỉ Xuyên bước đến, mặt trắng bệch, đưa tay nắm lấy : “Dao Dao.”

 

Ta tránh khỏi,

“Ngươi từng , ngươi ghét nhất, ngươi vĩnh viễn sẽ cưới .”

 

Hắn câm lặng, chỉ còn nỗi hối hận trong mắt.

 

Ta sang Lý Hoài Uyên.

 

Hắn cầm kiếm, bối rối .

 

Ta hỏi :

“Ngươi định hủy hôn cùng , cưới khác — thật chăng?”

 

“Hoang đường!”

 

Lý Hoài Uyên giận dữ, quét mắt quanh:

“Là ai, ai tung tin thất thiệt ?!”

 

Ta bật , đưa tay :

 

“Lý Hoài Uyên, về nhà.”

 

13

 

Ta nép trong lòng Lý Hoài Uyên, ý nghĩ chẳng ngừng về quá khứ.

 

Ngày bên vách núi, đỡ bao lưỡi kiếm, đến cuối cùng chẳng nổi nữa, trắng y đẫm m.á.u đỏ.

 

Ngay cả thích khách cũng động lòng, khuyên rằng:

 

“Điện hạ rõ ý chỉ của bệ hạ, hà tất vì một nữ tử mà chuốc họa?”

 

“Không tuyệt sắc giai nhân gì, loại nữ tử khắp nơi đều , điện hạ bỏ nàng, tiền đồ rực rỡ mắt!”

 

Lý Hoài Uyên môi rướm máu, giọng lạnh như băng:

 

“Như ông năm xưa bỏ rơi mẫu phi ?”

 

“Hãy về với — mơ ! Ta và Lâm Tâm Dao, sống c.h.ế.t !”

 

Chữ cuối cùng dứt, hôn mê, ngã gục trong vòng tay .

 

Ta thu tay khỏi cổ , đẩy nhẹ về phía :

 

“Đưa Tam Điện hạ về .”

 

Tên thích khách khựng .

 

“Hắn… Lâm…”

 

Ta chẳng đáp, , nhảy xuống vực sâu.

 

Loading...