KHUYNH THÀNH - 4
Cập nhật lúc: 2025-11-13 17:19:56
Lượt xem: 447
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn khẽ hôn lên trán , môi còn vương mùi m.á.u tanh nồng đậm.
Hắn : “Dao Dao, chuyện qua , sẽ đưa rời khỏi kinh thành.”
Ta lắc đầu: “Ta ở cùng ca ca.”
“ … ca ca của .”
Tĩnh lặng thoáng chốc.
Ta ngẩng đầu, khẽ hôn lên môi : “Ta .”
Ta mở mắt.
Tiếng mưa vẫn gõ lên song cửa.
Có ai đó… đang gõ cửa sổ .
Ta khoác chặt áo choàng, đẩy khung cửa — gió mang theo mưa lạnh quất lên mặt.
Dưới hiên, Diệp tiểu tướng quân đó, kiếm đeo bên hông, lưng đeo ống họa quyển.
Hắn y phục khác, chẳng còn bộ hồng y rực lửa ngày , song dung mạo vẫn tuấn mỹ, kiêu hãnh đến chói mắt.
“Dao Dao, mời ?”
8
Hắn bàn, mở cuộn tranh .
“Trăng biên quan, tuyết Liêu thành… những cảnh tượng từng xem, đều cho vẽ cả .”
Nói xong, khẽ ho, bên tai nhiễm sắc đỏ hồng.
“Còn cả dáng cưỡi ngựa, giương cung g.i.ế.c địch — nhớ ngắm kỹ nhé.”
“Anh hùng oai phong ?”
Một vài mảnh ký ức vụt hiện khiến nhịn bật :
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
“Chẳng là lúc mấy con sâu dọa cho nhảy lên bàn, kêu t.h.ả.m thiết đó ?”
Hắn sững , khuôn mặt đỏ bừng, nghiến răng:
“Ngay cả chuyện đó cũng nhớ! Quả nhiên cái tên Lâm Thư Cẩn mất trí chỉ là dối !”
“Không , thật sự mất trí .”
Ta mỉm đáp,
“Chỉ trừ chuyện sợ sâu, còn chẳng nhớ gì nữa.”
Trăng biên quan, tuyết Liêu thành,
và thiếu niên áo đen mắt .
Ta hỏi: “Huynh tên gì?”
“… Diệp Chỉ Xuyên.”
Ánh mắt bỗng nghiêm nghị, chăm chú:
“Lâm Tâm Dao, tên Diệp Chỉ Xuyên — là yêu.”
“Muội từng , thích . Muội nhất định nhớ .”
9
Diệp Chỉ Xuyên rời .
Thì tranh thủ giờ thượng triều, chỉ để gặp một lát ngắn ngủi.
Ta trở bên bàn, mở bức họa — vòm trời bao la là ánh trăng cong mảnh, tuyết phủ trắng đất, và thiếu niên khoác hồng y cưỡi ngựa giữa sa mạc.
Ký ức ùa về, nhớ đầu gặp .
Khi , cũng khoác hồng y rực như lửa, cưỡi ngựa ngang phố.
Trước tửu lâu nơi , kéo cương, tuấn mã chồm hai vó lên cao.
Ngẩng đầu , khẽ, giọng ngạo nghễ:
“Thì ngươi chính là của Lâm Thư Cẩn.”
“Quả nhiên, cũng đáng ghét như .”
Gió lướt qua, hoa rơi đầy vai áo .
Ta cúi xuống, thấy một khuôn mặt đến nao lòng.
“Huynh ghét ?”
Ta hỏi.
Hắn gật đầu.
Ta mỉm hiền hòa: “ thấy , thích .”
Ký ức thể dối trá.
Ta từng du thuyền cùng Thái tử trong đêm, từng hôn ca ca, từng lời yêu với Diệp Chỉ Xuyên.
Ba , mỗi một vẻ.
Thật khó lựa chọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khuynh-thanh-jzbu/4.html.]
10
Đến giờ Ngọ, vốn là lúc ca ca về phủ, nhưng tới là Thái tử điện hạ.
“A Dao, Lâm thừa tướng phát bệnh giữa buổi triều, nôn m.á.u hôn mê. Thái y chẩn trị, cô tạm đưa ông về Đông cung. Muội đến xem ?”
Ta đến Đông cung, thấy ca ca , chỉ suy yếu.
cố nài ở đây vài ngày.
Đến ngày thứ ba, Diệp Chỉ Xuyên cũng đến.
Trời xuân ở kinh thành, mưa rơi dầm dề suốt mười mấy ngày, tưởng như chẳng bao giờ dứt.
Giữa tiếng mưa nặng hạt, giàn hoa trong viện, đối diện ba mặt.
“Ta nghĩ… lẽ chuyện giống như các tưởng .”
Ta chậm rãi ,
“Hay là, các thử nghĩ xem…”
Bỗng nhiên, trong đầu lóe lên một gương mặt.
Một với làn da tái nhợt, một nốt chu sa đỏ tươi giữa mày, đôi mắt vô thần nhưng ánh lên nước sáng.
Hắn như cánh bướm gãy, run rẩy dậy, nước mắt rơi khi khẽ lời xin với .
Hắn là ai?
Tần Vương điện hạ?
…Ta quen ?
Ba mặt vẫn đầy tha thiết, hé môi định gì đó, thì cánh cửa lớn đá bật tung.
Ta ngẩng — chính là Tần Vương điện hạ trong ký ức .
Hắn vẫn gầy, vẫn , đôi mắt nay sáng , tay cầm trường kiếm, nghiến răng nghiến lợi:
“Lý Hoài Chu, quả nhiên ngươi lòng hiểm độc! Đưa nàng đến Đông cung là chiếm tiện nghi ? Đừng quên ngươi gì …”
Chưa kịp dứt lời, trông thấy hai còn , ánh mắt càng dữ dội:
“Các ngươi cũng ở đây ?!”
Rồi bật lạnh:
“Đừng tưởng rằng chỉ vì nàng tạm thời mất trí, những gì các ngươi từng thể coi như từng tồn tại!”
Lâm Thư Cẩn bình thản đáp:
“Chẳng lẽ Tần Vương điện hạ nghĩ hơn ?”
“Ta dẫu chẳng , cũng còn hơn các ngươi…”
Hắn hết, bước lên hai bước, bỗng dừng — thấy đang giàn hoa.
Giọng run run, nước mắt trào :
“A Dao… xin , xin , là hại nàng…”
Ta khẽ lắc đầu.
Cơn đau dữ dội bỗng dâng lên, và cùng với nó —
Toàn bộ ký ức mười năm kể từ khi kinh, ồ ạt .
“Hoài Uyên, chuyện … của .”
Ta — nhớ tất cả.
11
Nghe gọi tên “Lý Hoài Uyên”,
Ba mặt đồng loạt biến sắc.
Người đầu tiên đến —
Là Lâm Thư Cẩn.
Ca ca của .
Hắn vẫn xe lăn, vẻ mặt như chút d.a.o động,
bàn tay nắm lấy tay vịn nổi rõ gân xanh.
“Dao Dao nhớ .”
Hắn t.h.ả.m đạm, mưa đọng hàng mi nhỏ xuống như lệ,
“Thật xin , từng là một ca ca .”
Lâm Thư Cẩn hơn sáu tuổi.
Khi mẫu gả Lâm phủ, trong bụng .
Thuở nhỏ luôn bám rời,
Biết chuyện, đầu tiên gọi là “nương”, thứ hai — chính là “ca ca”.
Đáng tiếc, thích .
“Ta ca ca của ngươi.”