KHƯƠNG MIÊU - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-04 18:05:49
Lượt xem: 1,044
Thôi biểu ca, người từng kinh tài tuyệt diễm, nay lại mất trí hoá ngây dại.
Cô mẫu hỏi ta, có nguyện ý gả cho hắn không?
Tất nhiên là ta đồng ý.
Cuộc sống không phải lo cơm ăn áo mặc, có tiền, có thời gian, lại thêm tướng công chẳng thể hành phòng —— ấy là cuộc sống mà ta đã thắp hương cầu khấn suốt ba năm mới đổi lấy được.
Thế nhưng, đến nửa đêm, hắn lại dán sát người vào lưng ta, thân thể nóng rực, bên tai còn có tiếng thì thầm mềm mại tựa như nước…
Ta càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng lắm.
Chương 1:
Ta thực sự đã thắp hương ba năm trời.
Mỗi năm đến đêm trừ tịch, người ta đều trốn trong chăn ấm, chỉ có mình ta thành tâm quỳ trước miếu Thần Tài, dâng hương khấn vái.
Ta chẳng cầu gì nhiều, chỉ mong Thần Tài ban cho một thỏi vàng lớn.
Thế nhưng cầu suốt sáu năm, chẳng những nhà không phát tài, mà vì con đông miệng nhiều, lại càng thêm nghèo rớt mồng tơi.
Năm mười ba tuổi, ta bèn đưa ra một quyết định vừa dứt khoát vừa táo bạo — rạng sáng mùng Một, ta chuyển sang miếu Nguyệt Lão dâng hương.
Ta vẫn chẳng cầu gì nhiều, chỉ mong ông trời ban cho một mối nhân duyên tốt đẹp: có tiền có thời gian, không phải lo ăn mặc, lại thêm tướng công không thể hành phòng.
Cầu thêm ba năm nữa, năm nay rốt cuộc cũng linh nghiệm.
Cô mẫu gả vào danh môn xa xứ nay trở về, muốn chọn vợ cho Thôi biểu ca.
Lúc ấy ta đang đào khoai ngoài ruộng, chính là Vương ma ma theo hầu bên biểu ca đi ngang qua ruộng nhà ta, thấy ta còn chưa về, bèn ghé hỏi một câu.
Bà bảo, Thôi biểu ca đọc sách đến hoá ngây dại, không nhớ việc đời, tính tình bất ổn, ăn cơm cũng phải có người bón.
Cô mẫu đang định tìm một người con dâu hiền lành thật thà để chăm sóc hắn.
Ta nằm mơ cũng không ngờ lại có chuyện tốt thế này.
Lập tức quay về hướng miếu Nguyệt Lão dập đầu ba cái, chân còn chưa kịp rửa bùn đất đã vội vã chạy tới từ đường.
Trước bài vị của tổ tiên, ta nâng tay thề độc, hứa sẽ chăm sóc biểu ca cho chu toàn, nếu trái lời sẽ bị trời đánh, sét giáng, lửa thiêu cả từ đường — thề xong, tộc trưởng gật đầu đồng ý.
Ông còn tích cực khen ta với cô mẫu: “Đứa nhỏ này sức dài vai rộng, đến cả lúc đại công tử tắm rửa, nó cũng có thể bế một mình không cần ai giúp.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thế là cô mẫu gật đầu đồng ý.
Lễ vật cô mẫu đưa sang nhiều đến mức dọa người — những năm mươi lượng bạc.
Phụ mẫu ta cười đến rụng cả răng, ta thì nghiêm giọng dặn dò: “Tuyệt đối không được sinh thêm nữa đấy.”
Sau khi vẫy tay từ biệt hai tỷ tỷ cùng ba muội muội, ta liền theo cô mẫu xuất giá.
Nhà họ Thôi là thế gia vọng tộc ở vùng này, đời đời đều có người đọc sách, làm quan.
Thôi biểu ca tên là Thôi Yến, lớn hơn ta hai tuổi, dung mạo tuấn tú, mi dài mắt phượng, vóc người cao ráo, lúc này đang ngồi trên giường, trông vừa ngốc nghếch vừa ngoan ngoãn.
Thực ra ta từng gặp qua hắn.
Hồi nhỏ hắn từng về thăm thôn Khương Gia, ta còn từng tết một vòng hoa bằng liễu tặng hắn.
Người như thế, đẹp đẽ, thông minh, thật là đáng tiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khuong-mieu/chuong-1.html.]
Nghe nói hắn đã thi đậu Tú tài, nếu không bị đần ra, sang năm sẽ vào kinh ứng thí, tương lai chắc chắn cũng sẽ đỗ đạt làm quan.
Chỉ là… nếu hắn không bị ngốc, một biểu ca tốt như thế, ta có làm nha hoàn cho hắn cũng chưa chắc lọt được vào mắt xanh của hắn.
Hề hề, thế mới nói ta thật có phúc.
Ta quét sạch móng giò, sườn non cùng một con gà trên bàn, đánh một cái ợ rõ to, đang lim dim buồn ngủ thì chợt phát hiện — trên giường vẫn còn có người.
Ta giật nảy mình.
“Cái… cái đó… huynh có muốn ăn chút gì không?”
Thôi Yến nhìn ta, ta liền cười nịnh, dỗ dành hắn ăn chút gì đó, dù sao cô mẫu cũng đã nói — nếu ta không chăm hắn cho tử tế, bà sẽ lập tức đưa ta về lại nhà mẹ đẻ.
Ta không muốn quay về, nhà thì nghèo, đến no bụng còn chẳng xong.
Vậy nên ta càng dốc lòng dốc sức, nở nụ cười vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.
“Ăn một miếng điểm tâm nhé?”
Thôi Yến ôm quả lựu trong tay, đôi mày tuấn tú khẽ nhíu lại: “Không ăn, không đói!”
Ta tiếp tục dỗ: “Ăn một miếng thôi, nếu huynh ăn, ta sẽ biểu diễn tuyệt kỹ sở trường của ta cho huynh xem!”
Thôi Yến thoáng lộ vẻ hiếu kỳ, chăm chú nhìn ta.
Ta bèn cạy một viên gạch dưới góc tường, đặt lên bàn.
“Ăn xong điểm tâm, ta sẽ tay không bổ gạch cho huynh coi, về sau đây chính là thú vui giữa hai vợ chồng ta. Lấy được ta, huynh lãi to rồi.”
Thôi Yến hừ một tiếng, quay mặt sang một bên, vẻ mặt chẳng khác gì đang ghét bỏ ta đến tận xương tủy.
Có điều, loại chuyện này chẳng thể làm khó được ta — ta đã tự tay nuôi lớn ba đứa muội muội cơ mà.
Ta ghé sát lại gần, cười híp mắt nói nhỏ: “Hay là… ta chịu thiệt một chút, huynh ăn một miếng, ta sẽ hôn huynh một cái.”
“Ở má.” Ta đưa tay chọc chọc gò má hắn. “Chỗ này, với chỗ này. Mỗi miếng một cái.”
Thôi Yến nghiêng đầu, đôi mắt đen láy, vừa trong veo vừa mơ màng. Khi ta còn ngỡ hắn vẫn không chịu ăn, thì đột nhiên hắn cúi đầu, cắn một miếng điểm tâm trên tay ta.
Sau đó, hắn hớn hở chìa má ra trước mặt ta.
Ta bật cười thành tiếng, nghiêng người, đặt lên má hắn một cái hôn rõ kêu.
“Ái chà, ngoan lắm!”
Thôi Yến lại cắn thêm một miếng.
Ta lại hôn thêm một cái.
Hắn lại ăn tiếp một miếng.
Ta lại hôn hắn lần nữa — làn da hắn thật mịn, mềm như lụa, còn thơm thơm nữa.
Chỉ có điều… một nam nhân ăn một miếng bánh nho nhỏ, mà phải cắn tới mười lăm lần mới hết, thì cũng quá là thanh tú đi.
“Không thể một phát ăn luôn à?” Ta hỏi.
Hắn lập tức bực bội quay đi, không thèm để ý tới ta nữa.
“Được rồi được rồi, ăn, huynh cứ ăn. Chỉ cần chịu ăn cơm, bảo ta làm gì cũng được.”