Khu Tập Thể Quân Giới Những Năm 50 - Chương 400

Cập nhật lúc: 2025-12-25 10:24:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Mãn Chi trong chuyện chút "tính toán nhỏ nhặt".

Cô luôn lo lắng những chiếc quạt nhà máy đem tặng sẽ nhân viên liên quan của khách sạn tư lợi ém mất. Dù mấy chiếc quạt hàng thu mua lượng lớn, bên tài chính thậm chí còn sổ sách ghi chép, nhận quà xong chịu bày phòng khách đều phụ thuộc một câu của lãnh đạo.

Lý do để bày cũng sẵn: Phải đảm bảo chất lượng phục vụ ở tất cả các phòng là như , nếu chỉ năm phòng quạt thì các phòng khác tính ?

Thế nên, để phòng trường hợp sản phẩm nhà " dễ khó về", Diệp Mãn Chi quyết định tổ chức một buổi lễ trao tặng thật long trọng!

Đơn vị đầu tiên họ tặng là Cung Hữu Nghị, nơi mối liên hệ. Năm chiếc quạt điện năm công nhân phân xưởng ôm trong lòng. Mỗi "cái đầu" lớn của quạt còn buộc một bông hoa hồng đỏ rực. Hai công nhân khác giơ băng rôn đỏ phía , đó : "Chúc mừng Đại hội đại biểu quần chúng công nông học tập tác phẩm thứ ba của thành phố Tân Giang thành công !"

Mấy thành viên cốt cán của đội văn nghệ nhà máy bước cổng Cung Hữu Nghị khua chiêng gõ trống, náo nhiệt vô cùng. Không chỉ thu hút qua đường và nhân viên vây xem, mà còn thành công "mời" quản lý khách sạn đang trong văn phòng ngoài.

Quản lý Trần ngờ nhà máy Thự Quang tặng mấy chiếc quạt mà bày trận thế lớn đến thế. Vừa thấy Lôi Vạn Nguyên, ông nhiệt tình bắt tay: "Hoan nghênh hoan nghênh! Cảm ơn nhà máy Thự Quang ủng hộ công tác của mặt trận dịch vụ chúng !"

Lôi Vạn Nguyên rạng rỡ: "Đây là chút tấm lòng của giai cấp công nhân chúng . Tặng quạt điện hiệu Thự Quang cho Cung Hữu Nghị, cũng là để chúc đại hội thành công rực rỡ, đưa phong trào quần chúng học tập tác phẩm lên một tầm cao mới!"

Ông vung tay hiệu cho công nhân bàn giao quạt cho các đồng chí ở Cung Hữu Nghị. Đợi trưởng phòng tuyên truyền chụp cảnh trao tặng xong, Diệp Mãn Chi hớn hở hỏi: "Quản lý Trần, liệu thể cho phép đồng chí bên phòng tuyên truyền của chúng phòng khách chụp vài tấm ảnh ạ? Về xưởng, chúng sẽ dán ảnh lên bảng tin để khoe thành quả tặng quà với em công nhân!"

Cầm mấy chiếc quạt miễn phí trong tay, Quản lý Trần thể ? Tính theo giá bán lẻ ngoài thị trường, năm chiếc quạt trị giá hơn một nghìn đồng. Một nghìn đồng con nhỏ, chỉ đưa yêu cầu chụp vài tấm ảnh, ông từ chối cho đành?

Thế là ông sảng khoái: "Được, chúng mang thẳng quạt phòng khách, để đồng chí bên tuyên truyền đó mà chụp!"

Diệp Mãn Chi dặn kỹ trưởng phòng tuyên truyền : Đừng tiếc phim, phòng cứ thế mà bấm máy nhiệt tình . Bởi , cửa, trưởng phòng tuyên truyền thu hết ống kính từ cảnh diện, cảnh cận, cho đến cả cuốn sổ ghi chú in chữ "Cung Hữu Nghị" đặt cạnh chiếc quạt. Chụp cháy cả một cuộn phim xong, chị mới thỏa mãn thu quân.

Sau khi tặng mười chiếc quạt cho hai khách sạn lớn, lãnh đạo nhà máy đều nín thở theo dõi tiến triển tiếp theo. Họ định đưa chuyện lên báo, lúc tặng cũng mời phóng viên. Vì thế, tuy lúc đó náo nhiệt thật nhưng ngoài cũng rõ nội tình cho lắm.

Toàn bộ phòng cung tiêu quân, túi dắt theo những tấm ảnh chụp trong phòng khách mới rửa xong, đến các cơ quan và nhà khách doanh nghiệp lớn để chào hàng quạt một nữa. Lời chào hàng giờ đổi thành: "Trong phòng khách của Cung Hữu Nghị và Khách sạn Hoa Viên đều đang dùng quạt hiệu Thự Quang của chúng đấy ạ."

Hai khách sạn là " cả" trong ngành ở tỉnh, họ mà dùng thì chứng tỏ Thự Quang chắc chắn điểm gì đó hơn .

Nhà khách của Nhà máy Tuabin nước vốn còn đang do dự, khi Phó phòng cung tiêu Phó Tuyên thuyết phục, quyết định đặt mua 24 chiếc. Số lượng đơn hàng nhiều, nhưng ban lãnh đạo nhà máy thể thở phào: mười chiếc quạt tặng phát huy tác dụng, chứng tỏ quyết định của họ là đúng đắn.

Hai mẫu quạt điện khi thông qua buổi thẩm định liên ngành của Cục Công thương, Cục Công nghiệp và Cục Ngoại thương thành phố, bộ phận thương mại thu mua và đưa quầy điện máy của tám cửa hàng bách hóa lớn tại Tân Giang.

Mỗi ngày , việc đầu tiên của Diệp Mãn Chi là hỏi xem cuộc điện thoại nào báo hết hàng từ các cửa hàng bách hóa . Chu Như Ý bảo: "Mới đưa cửa hàng một tuần, giờ mùa hè, lượng tiêu thụ mà lớn thế !"

"Cũng đúng." Diệp Mãn Chi ngoài mặt thì thuyết phục, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm. Mỗi cửa hàng chỉ lấy 7 chiếc, qua một tuần , lượng khách đông như thế, chẳng lẽ bán nổi 7 chiếc quạt ?

Cô thấy nghi nghi, nên cuối tuần định khảo sát thực tế tại các cửa hàng.

"Bé con, lát nữa phố, con cùng ?" Ngô Ngọc Trác một tay cầm xẻng, một tay cầm lọ thủy tinh, phân vân : "Con hẹn với Y Y , tụi con ruộng bắt sâu về cho gà ăn."

Để phát huy tối đa tài năng của " chăn nuôi nhỏ" họ Ngô, Ngô Tranh Vinh dựng chuồng gà trong sân nhà, Diệp Mãn Chi thì mua ba con gà mái đang độ đẻ trứng về thả . Tính cả con gà Đại Hoa "vô dụng" , nhà tổng cộng bốn con gà, tất cả đều do Ngọc Trác phụ trách cho ăn. Nghe gà mái ăn sâu thì trứng đẻ sẽ to hơn, nên dạo Ngọc Trác thường xuyên bắt sâu. Cô bé còn mượn cả thẻ sách của ông cố để mượn cuốn Chăn nuôi gia cầm từ thư viện đại học tỉnh về nghiên cứu cách nuôi khoa học.

Diệp Mãn Chi xoa má con gái, âu yếm : "Vậy , bé con cứ bắt sâu với Y Y , đừng để lỡ việc chính. Trưa nhớ sang nhà dì Phương Phương ăn cơm nhé!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khu-tap-the-quan-gioi-nhung-nam-50/chuong-400.html.]

Ngô Tranh Vinh họp mặt bạn chiến đấu, cô cũng ngoài, đành gửi con bé sang nhà Viện trưởng Chu bên cạnh. Sau khi nhờ vả chị Chấn Phương, Diệp Mãn Chi yên tâm lên đường.

Tám cửa hàng bách hóa rải rác ở các quận, cô chọn cửa hàng bách hóa 5 gần nhà nhất. Khách ở quầy điện máy ít, xem chơi, nhân viên giới thiệu. Diệp Mãn Chi lướt qua những khách đang chọn đài phát thanh, thẳng đến quầy quạt điện.

Quạt bàn đều bày giá, cô nhận sản phẩm của Thự Quang ngay lập tức. Vị trí lắm, cả mẫu thổi thẳng lẫn mẫu xoay đều xếp ở hàng cùng, cao ngang tầm quầy. Ở độ cao dễ hình của nhân viên bán hàng che khuất.

"Đồng chí," Diệp Mãn Chi gọi nhân viên, " mua quạt điện, loại nào đang bán chạy nhất ?"

Cô nhân viên giới thiệu một mẫu quạt cây: "Hiệu Hoa Sinh của Thượng Hải giá 336 đồng, xoay, điều chỉnh tốc độ gió và hẹn giờ, loại bán chạy nhất đấy ạ."

"Hơn ba trăm đồng cơ ?" Diệp Mãn Chi giả bộ túi tiền eo hẹp, "Có loại nào rẻ hơn ?"

"Quạt bàn rẻ hơn quạt cây," Nhân viên chỉ hai mẫu ở hàng thứ hai, "Hiệu Kim Cương của Quảng Đông và Hoa Sinh Thượng Hải đều , một cái 232 đồng, một cái 235 đồng, giá ngang , đều chức năng chỉnh tốc độ, chỉ là màu sắc khác thôi, xem chị thích màu nào."

Diệp Mãn Chi chỉ hai chiếc quạt Thự Quang đang "ghẻ lạnh", hỏi: "Hai cái giá cả thế nào?"

"Loại thổi thẳng 161 đồng, loại xoay 201 đồng. hai mẫu chức năng cơ bản lắm, chỉnh tốc độ hẹn giờ ."

Diệp Mãn Chi do dự: "Dù cũng là để thổi gió, mua cái rẻ thôi nhỉ?"

"Hì hì, bỏ hai trăm đồng thì thà thêm ba mươi đồng nữa mà mua cái tiên tiến nhất." Cô nhân viên , "Trước đây bao nhiêu ham rẻ mua về, xong hối hận vì mua loại đầy đủ chức năng, đổi cũng đổi nữa ..."

Bla bla bla... lời nào lời nấy đều hướng khách mua hai nhãn hiệu ngoại tỉnh.

Diệp Mãn Chi thầm nhủ: Thự Quang mới lên kệ một tuần, một cửa hàng bán nổi bảy chiếc thì đào lắm khách hàng "hối hận" thế? Rõ ràng là cô nhân viên đang dối chớp mắt!

nán lâu, tranh thủ tiếp cửa hàng 6 và 7. Nhân viên ở đây hạ thấp Thự Quang một cách vòng vo, nhưng vị trí bày hàng của Thự Quang vẫn tệ. Đối với tình trạng , cô tràn đầy nghi hoặc. Theo lý mà , Thự Quang là thương hiệu địa phương Tân Giang, giá cả chăng, đáng lẽ là sản phẩm chủ lực của cửa hàng mới đúng! Tuy chức năng thiếu, nhưng nó rẻ mà! Nhất là mẫu thổi thẳng, rẻ hơn mẫu đắt nhất tới 70 đồng! Với những trẻ tiết kiệm, quạt thổi thẳng là lựa chọn tồi.

Thứ Hai , cô xuống phòng cung tiêu chuyện với hai trưởng phòng về phát hiện của . "Mọi chuyện gì đang xảy ở phía các cửa hàng ?"

Phó Tuyên : "Hôm qua cũng ' vùng' ở cửa hàng bách hóa 1 cả ngày. Mùa khách mua quạt đúng là ít, nhưng . Hôm qua là cuối tuần, đếm tổng cộng 7 xuất hóa đơn mua quạt, trong đó 6 theo lời khuyên của nhân viên mà mua Hoa Sinh và Kim Cương, chỉ một vì ham rẻ nên mua mẫu thổi thẳng của ."

"Tại nhân viên bán hàng cứ khăng khăng giới thiệu hàng ngoại tỉnh cho khách?" Diệp Mãn Chi hỏi.

Trình Lương Tài đoán: "Hay là hai nhãn hiệu cho nhân viên ăn hoa hồng?"

"Không thể nào," Phó Tuyên đồng ý, "Hai hãng đó ở tận ngoại tỉnh, cách Tân Giang xa như , thể lặn lội đến đây để đút lót cho nhân viên từng cửa hàng một ." Hơn nữa rủi ro quá cao, lỡ chụp mũ là " theo con đường tư bản" thì xong đời.

"Vậy tại họ sức quảng cáo hàng ngoại tỉnh?" Trình Lương Tài hỏi. Phó Tuyên cũng trả lời .

Lúc , ở vị trí gần cửa văn phòng, một cán sự trẻ giơ tay: "Trưởng phòng, mấy ngày nay ở cửa hàng một tin, thật ."

"Cứ xem."

"Hình như là vì lợi nhuận từ những nhãn hiệu ngoại tỉnh quá thấp, cửa hàng lãi, nên Ủy ban Vật giá thành phố phê duyệt cho tăng 'chênh lệch vùng miền'. Giá hiện tại của hiệu Kim Cương và Hoa Sinh đều là giá bán lẻ gốc cộng thêm 8% đấy ạ."

Nghe , Diệp Mãn Chi mượn điện thoại của phòng cung tiêu, gọi ngay cho một quen ở Cục Thương mại thành phố.

Loading...