Tông Trì đưa tay tới, khóa xe của cô : “Xe cô cứ để bệnh viện , xe  lái   trả phí đậu xe,   lái nó , đưa cô về.”
“Tông Trì, xe  là của , xe  là phương tiện   cần thiết. Ban đêm  cuộc gọi khẩn cấp,   đến ngay lập tức,  hiểu ?”
“ hiểu chứ,   khi nào thì xe cô là  cần thiết .  quen một bác sĩ ngoại khoa đồng nghiệp của cô còn nhét cả một chiếc xe nhỏ trong cốp xe tải lớn, chỉ để khi kẹt xe  kịp thì đổi ngựa mà chạy về bệnh viện đó.”
Hạ Đông Li  im lặng  . Lần thứ ba, Tông Trì bỏ ý định bắt cô từ bỏ phương tiện    công việc của . Anh cởi chiếc áo vest , vì   chỗ để nên  tiện tay khoác lên  cô. Anh định lái xe  cô, Hạ Đông Li gần như phản xạ mà phản đối: “Anh đừng  phát điên!”
Tông Trì,  luôn phản nghịch, lặp  lời Hạ Đông Li: “ phát điên á, cô cứ xem   đ.â.m  cây  nhé. Còn cô, ai là  từng  huấn luyện viên mắng cho tự kỷ,  tự mãn tự ti mà  rằng cả đời  lái xe cũng chẳng !”
Đó là Hạ Đông Li. Cô kém  một tuổi, học bằng lái xe muộn hơn một năm. Khi đó gọi video cho Tông Trì, cô rụt rè tủi , hỏi   bằng lái thì . Ngày hôm  Tông Trì  bay về, lo lắng tìm cách đổi huấn luyện viên cho cô. Anh còn  gặp xem rốt cuộc  đàn ông trung niên  như thế nào mà  thể đả kích cô đến mức . Thật trùng hợp, Dụ Hiểu Hàn và Tông Trì  nghĩ giống . Mẹ cô : “Con gái   bao giờ dễ dàng than phiền  sợ khổ,  bỏ tiền cho con học kỹ năng, dù  huấn luyện  la mắng cũng nên  giới hạn chứ. Mẹ  đến trường lái xe xem xét đổi giáo viên cho Xixi.”
Hai vị Phật khó chiều, một già một trẻ. Hạ Đông Li  nghĩ đến việc nhỡ may hai  họ đụng mặt  ở trường lái xe thì cô  giải thích thế nào. Chứng  nũng của cô lập tức biến mất, cô  rằng cô vẫn  thể cố gắng thêm một chút nữa.
Cuối cùng Hạ Đông Li cũng lấy  bằng lái, nhưng thời  học cô   nhiều kinh nghiệm tự lái xe. Một năm hè, trời bão, cô lái chiếc xe Tông Trì để  cho cô đến nơi  chỉ định để tìm . Vừa  khỏi khu biệt thự  lâu,  một đoạn đường  ngập nước. Chiếc xe gầm thấp   cô suýt c.h.ế.t máy khi  lội qua. Hạ Đông Li gọi điện cho Tông Trì, cô  chút lo lắng. Phía  cô còn  nhiều xe  theo, cô  dám mạo hiểm lội qua vì một khi nước tràn  ống xả, chiếc xe gần như sẽ hỏng. Tông Trì ở đầu dây bên   một cách thờ ơ: “Kệ , cứ lái về phía . C.h.ế.t máy thì thôi,  sẽ cử  đến đón cô.” Quả nhiên, chiếc xe c.h.ế.t máy giữa đoạn đường ngập. Những chiếc xe phía  cũng vì Hạ Đông Li mà tắc nghẽn, nhưng cũng nhờ sự mạo hiểm của cô mà   chọn cách khôn ngoan là tìm cách dừng  kịp thời,  đầu xe, hoặc đỗ  chờ đoạn ngập  giải tỏa.
Khi Tông Trì đến, Hạ Đông Li  trong xe gần như tự trách đến phát . Cô    nên  lời ,  hối hận vì   kiên định với phán đoán của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-tiet-lo-danh-tinh/chuong-75.html.]
Tông Trì , bế cô  khỏi ghế lái,  chuyện  đó giao  cho trợ lý giải quyết. Anh cõng cô lên chiếc xe đậu cách đó  xa. Hạ Đông Li hỏi  xe  mua bảo hiểm liên quan , Tông Trì bảo cô đừng lo lắng,  tiêu tiền là để mua cho cô bài học thực tế,   cô mới  kinh nghiệm phán đoán xem nước   thể  qua   . Không hiểu  đạo lý đơn giản  , cuốn sách “Chú ngựa con qua sông” học uổng phí .
Hạ Đông Li gần như phát điên vì tức giận. Cô hối hận  ngớt,  rằng cô đáng c.h.ế.t,   cô  thể  lời , tại  cô  nghĩ đến việc  lời .
Tông Trì    mắng cô,  bảo cô  kỹ : “ vì đến đón cô, cô  xem  thành  thế nào . Sợ cô dính dù chỉ nửa hạt bùn,    chân trần đến cứu cô đấy. Cô còn   lời , cô    thì  ai!”
Sau  đó, Hạ Đông Li  bao giờ chạm  xe của  nữa. Cô cũng  lâu  tự lái xe. Lần đầu tiên lái xe trở  là  năm  nghiệp tiến sĩ, khi  tin  cô  bệnh, cô vội vàng mượn xe của sư  lái về nhà ngay trong đêm. Kỹ năng lái xe thành thạo thực sự là do những năm gần đây cô  theo thầy đến các bệnh viện bạn, các bệnh viện tuyến xã để rèn luyện.
Tông Trì ném chìa khóa xe cho cô: “Cô lái cẩn thận đấy,  trầy xước thì cô  báo cáo với Trần Hướng Dương đấy.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Hạ Đông Li   lời , cũng  chịu để  phát điên đòi lái chiếc xe điện. Cô đẩy chiếc xe điện trở  chỗ cũ.
Tông Trì  động tác của cô, cho đến khi cô định trả  chiếc áo khoác đang khoác   , Tông Trì sắp   lời: Hạ Đông Li, rốt cuộc là cô  tin chính    tin …
   cô lên tiếng : “Được , lái xe của  . Một là    báo cáo với Trần Hướng Dương, hai là      hỏng chiếc xe điện mới mua của .”
Tông Trì  cô   thật, cô...  vụ bắt cóc năm đó dọa sợ . Cô từng : “Tông Trì, nếu   chuyện gì, bố     chịu nổi.”
Mặc dù đến tận bây giờ  vẫn  hỏi  câu trả lời cho câu: “Thế còn em?”  Tông Trì  một trực giác, thậm chí  còn  thể lợi dụng vụ t.a.i n.ạ.n  liên quan đến cô  để níu giữ cô suốt hai mươi năm,  lẽ còn hơn thế—